“Cậu không biết sao, thiếu gia từ nhỏ học đã giỏi rồi; người lại thông minh nữa, cho nên đến kì thi cũng không cần phải ôn tập vất vả.”
Trong lòng Tại Trung gào thét: thế giới này thật không công bằng, cái gì cũng cho Trịnh Duẫn Hạo, tốt xấu gì cũng phải cho Tại Trung cậu một chút chứ! Sau đó hỏi, “Hắn là không phải bởi vì cái gì mình cũng có cho nên mới xem thường người khác đấy chứ?”
“Sao lại thế được, thiếu gia không phải đứa bé như thế đâu, tiểu Trung cậu cũng đừng có thành kiến với thiếu gia như thế chứ!”
“…”
Tại Trung vừa định phản bác liền thấy Duẫn Hạo mang theo cặp sách đi xuống lầu.
“Thiếu gia, sao hôm nay lại trễ như vậy?”
“Lý thúc thúc, ta muốn đến khu trung tâm một chút.”
“Nga, vậy tiểu Trung thì sao?” Lý tài xế đón lấy túi sách của Duẫn Hạo để lên xe. Ai ngờ Duẫn Hạo cũng không thèm nhìn tới Tại Trung, nói, “Để cậu ta tự về nhà.”
Tại Trung vừa nghe, tức đến không có chỗ trút.
Thiếu gia ngươi làm sao vậy? Đến trường không phải ngươi bức ta đến sao? Ta đã đến đây rồi, ngươi lại trưng cái bản mặt ấy cả ngày, ta đã chọc giận gì ngươi hả? Tất cả đều là do ngươi muốn, ta đã thiếu ngươi cái gì?! Đúng là buồn cười! Con bà nó, cái thế giới gì thế này a…
Nhưng những lời này cũng chỉ là kêu thầm trong lòng thôi. Tại Trung ngây ngốc mang theo cặp sách, nhìn theo chiếc xe hơi màu đen kia nghênh ngang rời đi, sau đó cậu nhổ mấy miếng nước miếng trên mặt đất.
Chả sao cả, dù sao ta cũng không thích ngồi trên xe ngươi a! Ta tự về nhà! Dù sao ta cũng biết đường rồi!
…
Xe hơi thong thả chạy trên đường; không khí theo mặt trời lặn xuống cũng không còn cao như trước. Duẫn Hạo im lặng ngồi ở ghế sau, đôi mắt hẹp dài nhìn chăm chú cảnh tượng xẹt qua cửa sổ, không nói một lời.
Lý tài xế nhìn nó từ kinh chiếu hậu, ha ha cười rộ lên, “Tâm tình thiếu gia hôm nay không được tốt a.”
Duẫn Hạo không lên tiếng.
“Là vì tiểu Trung sao?”
“Không phải.” Câu trả lời thực rõ ràng.
“Vậy thì đúng rồi.” Lý tài xế lầm nhỏ giọng, còn nói, “Như vậy bỏ lại cậu ta được chứ? Dù sao cũng mới chỉ là đứa bé mười tuôi thôi a.” Nhìn thấy sắc mặt của đưa bé phía sau có vẻ khó coi lắm rồi, Lý tài xế lại bổ sung thêm một câu, “Cậu nhóc đó không giống với thiếu gia đâu, có lẽ còn chưa biết đường nữa là.”
“…” Duẫn Hạo tỏ vẻ bực bội, tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Dừng xe!” Duẫn Hạo đột nhiên hô to một tiếng, Lý tài xế hoảng sợ, “Chỗ này là đường một chiều a.”
“Vậy thì đến phía trước rồi quay lại!”
Mắt thấy Duẫn Hạo đã đứng ngồi không yên, Lý tài xế không hiểu ra sao nhưng đánh xe nhanh hơn, đến phía trước liền quành xe lại, đứng ở ven đường.
“Thiếu gia…” Còn chưa kịp hỏi, Duẫn Hạo đã mở cửa xe lao xuống.
Nhà hàng bên cạnh đường, một đám nam nữ trẻ tuổi ngồi đối diện dùng bữa tối.
Duẫn Hạo đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong kia.
Quả nhiên là dì Mỹ Thục.
***********************
Tại Trung cùng người phụ trách dọn rửa bể bơi hàn huyên một lát, lại giúp bỏ hết những đồ thừa xung quanh đi. Đến khi trở về phòng mình mới phát hiện chân mình đã mềm nhũn ra. Là do ai đó bắt cậu phải ngồi đến mấy tuyến xe công cộng, lại phải đi bộ hơn một giờ đồng hồ mới về đây được. Vừa nghĩ tới liền thấy tức giận. Còn chưa kịp phát tiết đã có người đến báo với cậu, nói nói Duẫn Hạo đang ở thư phòng chờ cậu, bảo cậu mang theo cặp sách qua đó.
Mặc dù lúc này cậu cực kì căm ghét Duẫn Hạo, nhưng vạn nhất nếu để người khác biết cậu dám cãi nhau với thiếu gia, không có người đến giáo huấn cậu mới là lạ. Cho nên cậu chỉ đành hữu khí vô lực mang theo cặp sách xuống lầu, thuận tiện tính toán có nên đóng cửa lại hảo hảo rống Duẫn Hạo một chút hay không.
…
Trong thư phòng, Duẫn Hạo ngồi trước bàn học chờ Tại Trung. Tại Trung vừa vào cửa liền cúi đầu, ném cặp sách xuống sàn nhà, tức giận nói, “Thiếu gia, đã trễ thế này, tìm ta có chuyện gì?”
Duẫn Hạo mở sách vở ra, cũng không ngẩng đầu lên, “Lại gọi ta là thiếu gia nữa, ta cho chó cắn ngươi.”
“Ngươi!” Tại Trung còn muốn mạnh miệng, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến Đại Thụ kia nhìn thấy kẻ địch của cậu ta là sủa liên hồi, cậu đành phải nhịn xuống.
Đúng vậy, lão tử ta chính là kẻ sợ mạnh hiếp yếu, thế nào!
“… Bình thường không phải ngươi đều cùng Đại Thụ tản bộ trong hoa viên sao?” Tại Trung khó hiểu nhìn nó, “Hôm nay làm sao vậy?”
“Sau này ta không đi nữa.”
Tại Trung nghe xong chấn động, “Đại Thụ đã chết?!!”
“Ngươi mới chết!” Lông mi Duẫn Hạo dựng thẳng cao cao, “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ngươi đều phải tới học thêm với ta! Có nghe thấy không?!”
“Không nghe không nghe…” Tại Trung giở trò trêu chọc, chuẩn bị mở cửa ra, kết quả bởi vì ý đồ quá rõ ràng, bị Duẫn Hạo giữ chặt lại. Bởi vì dẫm lên chân Tại Trung, hai người cùng té xuống.
Mẹ nó… Đè chết ta rồi… Cái đồ đầu heo này…
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Duẫn Hạo chỉ cách mặt Tại Trung chưa đến hai cm, hơi thở nóng hổi cũng thổi quét đến trên mặt cậu. Trong lòng Tại Trung đột nhiên sinh ra cảm giác kì lạ.
“…”
“…”
“Ngươi đứng lên cho ta!”
Duẫn Hạo nghe thấy tiếng gào thét của Tại Trung, lập tức rời khỏi người cậu, đứng dậy sửa lại quần áo mình, nhanh chóng trở lại trước bàn học, khụ hai tiếng, “Lại đây ngồi xuống.”
Trải qua lần tiếp xúc thân thể vừa rồi, Tại Trung như bị choáng váng, ngoan ngoãn ngồi xuống, lập tức trở thành một học sinh ngoan ngoan tiêu biểu. Không biết có phải là hơi máy điều hòa mở không đủ hay không mà khuôn mặt của hai đứa trẻ đều có chút phiếm hồng.
Ngày đó bọn họ đều rất chăm chỉ, sau đó Duẫn Hạo còn đưa Tại Trung đến trước cửa phòng cậu. Trước khi đi còn nói một câu: Tại Trung, ngươi nhất định phải hảo hảo học tập. Như vậy tương lai ngươi mới có thể rời khỏi nhà ta, tự kiếm tiền nuôi sống mình.
Nhưng cả người Tại Trung giống như bị quăng vào nước lạnh, hoàn toàn không có tinh thần.
Quả nhiên, mọi người đều muốn đuổi mình đi.
Ngay cả Trịnh Duẫn Hạo cũng không ngoại lệ.