Ngay cả Tại Trung cũng cảm thấy mình đang hạnh phúc quá đáng.
Nhưng đối với tình yêu say đắm của Duẫn Hạo, thật giống như vũ trụ mênh mông khôn cùng, vĩnh viễn không nhìn thấy điểm tận cùng. Mỗi động tác nhỏ của hắn, cậu đều thấy quý trọng; thương hắn, yêu hắn đến khó có thể lý giải.
Ngay cả những lúc phải xa cách ngắn ngủi cũng làm cậu tâm hoảng ý loạn. Có phải cậu đã điên rồi không?
Tuấn Tú vẫn giống như trước đây, bây giờ rõ ràng đã chuyển đến nhà trọ của Tại Trung, mỗi ngày đều ngủ trên chiếc giường của Hữu Thiên. Có đôi khi Tại Trung sẽ cùng Duẫn Hạo đến thăm Hữu Thiên, thên thể của hắn khôi phục theo từng ngày, chỉ có tâm tình vẫn không tốt. Tại Trung lo chuyện của hai người muốn chết, vậy mà Duẫn Hạo bình tĩnh trước sau như một.
Hữu Thiên nghe Tại Trung kể chuyện về Tuấn Tú, nghe đến say mê. Tại Trung thấy thế nào cũng nhận định Hữu Thiên đối với Tuấn Tú là thật tâm, vì thế không ngừng cổ vũ Hữu Thiên, nhất định đừng buông tay.
“Nhưng Tuấn Tú hận tôi, làm sao bây giờ? Cho dù cậu nói cậu ấy không hận tôi, cho dù hai người đều nói cậu ấy không hận… Nhưng tôi vẫn không thể tin được.”
Trước khi rời khỏi khách sạn, Hữu Thiên đã nói với bọn họ như vậy.
Tâm tình của Tại Trung không tốt, đứng uể oải trong thang máy. Duẫn Hạo ôm chặt lấy vai cậu, ôn nhu nói, “Được rồi, nhìn cái miệng chu lên của ngươi kìa.”
Tại Trung ngẩng đầu liếc Duẫn Hạo một cái, chất vấn, “Đó là chuyện của em ngươi đó! Sao ngươi không sốt ruột chút xíu nào vậy hả?! Có người anh nào như ngươi không hả?”
Duẫn Hạo nghe xong ha ha nụ cười lớn, “Hoàng Thượng không vội, thái giám gấp cái gì?”
“Ngươi nói cái gì?!!” Tại Trung vừa muốn phát hỏa, thang máy “Đinh” một tiếng mở ra. Người phục vụ chờ bên ngoài thấy Duẫn Hạo, đều cung kính chào hỏi. Tại Trung đành phải buông nắm đấm đang giơ lên của mình, theo Duẫn Hạo ra ngoài.
Ngồi vào trong xe, Duẫn Hạo nghiêng người giúp Tại Trung thắt dây an toàn, Tại Trung thình lình bị hắn đánh lén, hôn một cái.
Chán ghét đẩy Duẫn Hạo ra, Tại Trung quát, “Động vật máu lạnh! Môi lạnh thế!”
Duẫn Hạo sợ run nửa ngày, cuối cùng lộ ra vẻ mặt đàng chịu, “Ngươi còn chưa tin ta sao? Lão công của ngươi có khi nào chưa dự tính trước mọi việc chưa?”
“…” Tại Trung không thèm để ý đến hắn.
Duẫn Hạo khởi động xe, nhìn phía trước, “Ngươi cũng nói, hai người kia thật lòng yêu nhau mà. Dù sao cũng chạy không thoát, bây giờ chỉ cần chờ cơ hội thôi. Một khi có cơ hội, bọn họ sẽ nói rõ ràng. Bây giờ ngươi có gấp cũng vô dụng.”
Nghe Duẫn Hạo nói, Tại Trung dao động hồi lâu mới hiểu được, kích động hoan hô, “Cũng là ngươi thông minh! Duẫn Hạo… Ta thích ngươi nhất!”
***********************
Ăn cơm trưa, Duẫn Hạo đứng lật lật tấm lịch treo tường ở cạnh cửa. Tại Trung nhìn hắn, lười biếng hỏi hắn làm gì. Duẫn Hạo cười cười, nói, “Đi bái kiến nhạc mẫu đại nhân.”
Tại Trung kinh ngạc hỏi, “Ngươi nói cái gì?”
Duẫn Hạo đi đến bên cạnh Tại Trung, ngồi xuống, “Chúng ta cùng đi, bây giờ ngươi đi thay quần áo đi.”
Tại Trung liều mạng lắc đầu, nháy mắt liền cách xa Duẫn Hạo đến tám mét, “Ta không đi ta không đi, ta còn chưa chuẩn bị tâm lý!!!”
Duẫn Hạo bất đắc dĩ, đi từng bước về phía trước, “Ta đã chuẩn bị hết rồi, chỉ cần ngươi đi theo là được.”
Tại Trung mím môi nghĩ nghĩ, lẩm bẩm, “Vậy ngươi phải thông minh một chút, đừng nói lung tung.”
“Đã biết, lão bà đại nhân.”
***********************
Trước khi đến Trịnh gia, Duẫn Hạo đã gọi điện trước cho mẹ hắn, nói hai người bọn hắn muốn đến chịu đòn nhận tội, bảo bà thu xếp giúp. Tại Trung ở sau nghe đến xấu hổ, chỉ biết chà xát hai tay. Mãi đến khi Duẫn Hạo kéo cậu đứng trước cửa phòng, lòng Tại Trung vẫn còn hồi hộp. Cậu xoay người nhìn Duẫn Hạo, Duẫn Hạo cười cười với cậu.
Vẫn là nụ cười suất khí như trước.
Giống như vừa thấy Duẫn Hạo như vậy, Tại Trung cậu sẽ tràn đầy sức mạnh.
Cửa khép hờ, khi hai người đi vào thì Mỹ Thục đang dọn dẹp, thấy Tại Trung, sắc mặt lập tức sầm xuống.
Tại Trung lại thấy lo lắng, tự ti cúi đầu.
Vẫn là Duẫn Hạo có vẻ trấn định, kéo Tại Trung lên trước.
“Dì Mỹ Thục, chúng con đến…”
“Duẫn Hạo thiếu gia, thiếu gia không cần phải nói,” Mỹ Thục mở miệng đã cắt ngang lời Duẫn Hạo, giựt giựt tóc, “Cả nửa đời này tôi đã chịu ân huệ của Trịnh gia, không cách nào hồi báo được, thiếu gia muốn con tôi, tôi cũng không thể nói gì hơn. Nhưng để tôi cam tâm tình nguyện chấp nhận, có phải là là chuyện quá khó khăn không?”
Duẫn Hạo giật mình, hiển nhiên không ngờ bà sẽ nói như vậy.
Mỹ Thục ôm ngực mìn, thanh âm có chút run run, “Tôi tự nhận tôi không phải là một người mẹ tốt, từ nhỏ đã không chăm sóc chu đáo cho Tại Trung. Thiếu gia và phu nhân đối xử với nó rất tốt, tôi cảm tạ hai người; nhưng nếu muốn nó phải khác người như thế thì hơi quá đáng… Tại Trung hẳn là nên kết hôn sinh con, trải qua một cuộc sống bình thường a…”
Tại Trung mím môi, không dám thở mạnh. Cậu biết cậu và Duẫn Hạo đã bức mẹ, cậu cũng cảm nhận được nỗi lo của mẹ đối với mình. Nhưng cậu…
“Con sẽ làm cho Tại Trung hạnh phúc!” Một câu kiên định như chém đinh chặt sắt của Duẫn Hạo khiến người ta phải tin tưởng, “Cho dù có trải qua một cuộc sống bình thường đi nữa, nhưng nếu cậu ấy không vui vẻ thì sao có thể hạnh phúc? Dì Mỹ Thục, con biết dì đang trách con, nhưng…”
“Tôi không dám trách thiếu gia!” Mỹ Thục kích động không thôi, ngữ điệu rất ai oán, “Mạng của tôi và Tại Trung đều là của Trịnh gia, dù có phải làm trâu làm ngựa cho các người cũng hợp lẽ, nhưng nếu nó phải dùng cách này mà… Thiếu gia, sao ngài không thay chúng tôi nghĩ thử mà xem?”
Tại Trung yên lặng nghe, thật sự nhịn không được liền mở miệng, “Mẹ! Duẫn Hạo không ép buộc con, chúng con là thật tâm yêu nhau!”
Mỹ Thục sửng sốt nhìn Tại Trung, hồi lâu không nói được câu nào.
Có lẽ bởi thế nên lá gan Tại Trung cũng lớn hơn một chút. “Mẹ, co thật sự hi vọng mẹ có thể chúc phúc cho chúng con. Con muốn sống chung với Duẫn Hạo, ngoại trừ hắn, con không muốn ai khác cả.”
“Tại Trung… Con thế này còn không phải đang ép mẹ sao?!” Sắc mặt Mỹ Thục tái nhợt, ngồi trên giường mà hóc mắt đỏ ửng.
Thấy bà như vậy, Tại Trung cũng thấy khó xử.
Nếu nói liên lụy thì phải là cậu liên lụy đến Duẫn Hạo mới đúng, cho dù tới bây giờ Duẫn Hạo cũng không để ý, cậu vẫn không thể không nghĩ. Lúc trước là chính cậu yêu tiểu vương tử cao ngạo kia, sau đó không ngừng thăm dò tâm ý của hắn. Mãi đến khi nhận được câu trả lời thuyết phục vừa lòng thì lại bắt đầu trố tránh hắn… Cho tới nay đều chỉ có một mình cậu gây chuyện, thật ra lỗi là ở cậu mới đúng.
“Mẹ…”
“Dì Mỹ Thục, không được dì tán thành, chúng con cũng không thoải mái mà sống cùng nhau. Người tại Trung quan tâm nhất là dì, cậu ấy hi vọng có thể nhận được lời chúc phúc của dì.” Duẫn Hạo kéo tay Tại Trung, thành khẩn nói.
Tại Trung vừa ngượng ngùng lại vừa khổ sở, nhìn mẹ mình cầu xin.
Cuối cùng, Mỹ Thục vẫn thỏa hiệp. Bà ưu thương nhìn Tại Trung, giữ chặt tay cậu đặt vào tay Duẫn Hạo.
“… Thiếu gia, hảo hảo chiếu cố Tại Trung… Cầu xin thiếu gia.”
Tay mẹ lúc nào cũng ấm áp như vậy, tuy vẫn có chút ít không muốn nhưng vẫn làm Tại Trung cảm động đến rơi nước mắt. Ba đôi tay nắm chặt vào nhau, Tại Trung biết mình đã có được thứ mà mình muốn có nhất trong cuộc đời này. Cậu nhìn Duẫn Hạo, như trút được gánh nặng mà bật cười.
*******************************
Từ trong phòng đi ra, Tại Trung liền hít sâu một hơi không khí mới mẻ, mặc dù có chút lành lạnh nhưng cậu vẫn vui vẻ vô cùng, kéo Duẫn Hạo vừa nhún vừa nhảy. Duẫn Hạo điềm đạm nhìn cậu, cúi xuống hôn lên đôi môi vẫn đang bận lải nhải của cậu.
Tại Trung như có phản xạ có điều kiện, lập tức ôm chặt lấy thắt lưng Duẫn Hạo.
“Tại Trung a, mẹ mua cho con khăn quàng cổ này…” Đúng lúc này, Mỹ Thục cầm một cái khăn quàng cổ mở cửa ra.
Tại Trung giống lò xo bật xa khỏi người Duẫn Hạo, quẫn bách nhìn mẹ mình.
Mỹ Thục như bị hóa đá,đưa khăn quàng cổ cho Duẫn Hạo rồi ầm! một tiếng, đóng cửa lại.
“…”
“…”
Hai người đều có chút thẹn thùng, đỏ mặt xuống lầu.