Trịnh phu nhân bị Duẫn Hạo dọa sợ tới mức không nhẹ, ngồi trên sofa không dám thở mạnh.
“Cho tới bây giờ con chưa hề nói muốn đính hôn, tại sao ba mẹ lại tự tiện quyết định?!”
Trịnh tiên sinh bình tĩnh ngồi đó. “Cái đó thì sao? Sớm muộn gì con cũng phải kết hôn.”
“Kết hôn là chuyện của con, con không hiểu tại sao ba mẹ lại muốn nắm giữ cuộc sống của con!” Sắc mặt Duẫn Hạo xanh mét, đứng trước mặt ba mẹ, lặp lại một lần nữa.
“Con đã không còn nhỏ, nhưng không có khái niệm chút nào về gia đình; bây giờ lại chạy về nhà gào thét, thật chẳng ra sao.” Trịnh tiên sinh trước sau như một vẫn giữ bình tĩnh, khuôn mặt kia còn lạnh nhạt hơn cả Duẫn Hạo.
“Ba!”
Trịnh phu nhân thấy hai người ầm ỹ, nhanh chóng kéo Duẫn Hạo đi. Khóe miệng Trịnh tiên sinh lộ ra một nụ cười lạnh, buông tờ báo nói, “Duẫn Hạo, theo ta vào thư phòng.”
Nói xong Trịnh tiên sinh liền lên lầu, Duẫn Hạo nghiến răng nghiến lợi theo sau.
Trịnh phu nhân cảm thấy đại sự không ổn, vội vàng gọi điện, bảo Tuấn Tú trở về. Một thằng con tính tính bướng bỉnh quật cường và một ông chồng gian ngoan, mong là đừng xảy ra chuyện như như là va chạm giữa sao hỏa và địa cầu a.
Duẫn Hạo đóng sầm cửa, hai mắt phun hỏa nhìn chằm chằm ba ba.
Hắn rất ít bất kính với ba ba mình, mà đây là lần đầu tiên.
Trịnh tiên sinh tháo mắt kính xuống, cặp mắt sắc bén kia giống Duẫn Hạo như đúc, nhưng còn hơn hắn ở sự khôn ngoan sắc sảo.
Im lặng kéo dài, Duẫn Hạo đã không còn kích động như vừa rồi, chỉ cúi đầu đứng trước bàn làm việc, chờ đợi xử lý.
Trịnh tiên sinh hừ một tiếng, “Ta còn chưa kịp nói cho con, làm sao con biết?”
Duẫn Hạo không trả lời.
“Ý của con là bây giờ không muốn đính hôn, đúng không?” Trịnh tiên sinh thản nhiên nói, “Vậy con nói rõ cho ta nghe – là không muốn đính hôn hay là không muốn đính hôn với Hiền Trân?”
Duẫn Hạo nghĩ nghĩ, nói, “Bây giờ con không muốn kết hôn.”
“Như vậy tương lai đã nghĩ đến chưa?”
“…” Duẫn Hạo lại trầm mặc.
Trịnh tiên sinh nhìn nhìn hắn, nói, “Con hẳn đã biết, ba công ty của chúng ta ở Seoul này chỉ phát triển bình thường, trong khí đó hai công ty của Lâm gia lại phát triển không ngừng. Mấy cổ đông đã thương thảo biện pháp giải quyết nhưng không có hiệu quả rõ rệt, chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là sáp nhập một trong ba công ty của chúng ta vào một công ty của Lâm gia.”
“Con biết.” Thanh âm Duẫn Hạo có chút khó chịu.
Trịnh tiên sinh vừa lòng cười cười, “Ba ba của Hiền Trân từ trước đến nay luôn là người gian trá; nếu sáp nhập thì khó bảo đảm rằng chúng ta không bị thiệt thòi, nhưng nếu cải tổ lại thì chi phí sẽ rất lớn, đối với chúng ta mà nói thì không đáng. Đây là ta nói cho con biết.”
Vẻ mặt của Duẫn Hạo càng ngày càng mơ hồ.
“Nhưng chúng ta đều biết lão Lâm rất yêu thương hai đứa con gái, tài sản của lão ta đã chia một nửa cho hai đứa con lão. Vốn quan hệ giữa Khả Khả với con khá tốt. nhưng lại sớm vứt bỏ con, cũng không biết do con giở thủ đoạn gì… Chuyện này ta không truy cứu, bởi vì tính tình Khả Khả xảo quyệt, ta không muốn con phải chịu thiệt. Nhưng Hiền Trân quả thật là cô gái tốt, cử chỉ khéo léo, thoải mái hào phóng. Dù có xét trên phương diện nào đi nữa cũng rất xứng đôi với con. Dù sao sau này con cũng phải kết hôn, thế thì tại sao không tìm một người có thể giúp đỡ cho công ty?”
Một lúc lâu sau Duẫn Hạo mới có biểu tình.
“Ý của ba ba là, bán con đi để đổi lấy sự phồn vinh hưng thịnh cho Trịnh thị?”
Trịnh tiên sinh lắc đầu, đứng lên, “Con vẫn chưa hiểu ý ta. Duẫn Hạo, con phải thành gia lập nghiệp (lập gia đình, tạo dựng công danh), nếu tương lai Trịnh thị chúng ta tìm một người đàn ông làm con dâu trưởng, con cảm thấy nói thế nào mới được?”
Duẫn Hạo ngẩng phắt lên, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.