Mà Duẫn Hạo phía sau đã bắt tay vào thu dọn, thanh âm nặng nề hỏi, “Tất cả mọi người ở trong biệt thự cả rồi, vì sao ngươi không tới?”
“…” Tại Trung bỗng cảm thấy ủy khuất, tức giận nói, “Ta ở đây chuẩn bị đồ ăn tối.”
“Ai nha, đúng rồi! Đều là mẹ!” Tuấn Tú bất mãn nói, “Tại Trung ca, em cũng không muốn vì em mà anh phải bận rộn thế này… Bằng không anh em lại mắng em…”
“Tuấn Tú, đứng một bên đi, đừng làm dơ y phục.” Duẫn Hạo chặn Tuấn Tú đang lải nhải lại.
Tuấn Tú le lưỡi, “Hừ, quả nhiên là thế này.” Nói xong, cũng không để ý đến tay Tại Trung đang đầy nước, kéo cậu nói, “Anh ta còn lo cho bạn bè hơn cả em nữa!”
Tại Trung ngây ngốc nhìn Tuấn Tú, cười cũng cười không được.
“Em biết anh từ lâu rồi… Anh em cũng thường xuyên nhắc đến anh, cả mẹ em cũng vậy.” Tuấn Tú cao hứng, “Tại Trung ca, em còn đẹp hơn cả trong hình nữa! Thật đấy, rất đẹp…”
“Kim Tuấn Tú, sao em nói nhiều thế hả?”
Nghe thấy Duẫn Hạo lên tiếng, Tuấn Tú bĩu môi, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến ông anh nhà mình, “Tại Trung ca, vừa rồi em còn tìm anh trong mấy người trên nhà nữa, không ngờ anh còn bận rộn ở đây… Hắc hắc! Thực xin lỗi, nhưng mà nói thật, em cũng muốn nếm thử đồ ăn anh làm, vừa nghĩ đến là chảy nước miếng cả rồi đây này!”
Tại Trung không quen nghe người khác khen ngợi mình, vì thế choáng váng, đọ hảo cảm với Tuấn Tú tăng cao, rung đùi đắc ý nói, “Đâu có… Em muốn ăn thì anh làm cho em… Ha ha…”
“Còn nữa,” Vứt nốt mảnh vỡ cuối cùng vào thùng rác, Duẫn Hạo xoay người, “Đừng gọi nó là thiếu gia, kêu Tuấn Tú là được rồi.”
Tại Trung nhìn bộ dáng Duẫn Hạo lạnh như băng, rốt cuộc trong lòng vẫn trầm xuống.
***************************
Tiệc tối thực phong phú, các đầu bếp đều xuất tất cả chiêu thức của mình để lấy lòng nhị thiếu gia Trịnh gia, hơn nữa Tại Trung nhận được khích lệ, cho nên Trịnh phu nhân cùng Tuấn Tú ăn thật sự vui vẻ. Trước kia trên bàn cơm chỉ có một mình Trịnh phu nhân om sòm, bây giờ có thêm Tuấn Tú mới thực sự gọi là cặp bài trùng. Lúc này Tại Trung mới phát hiện, thì ra Duẫn Hạo kế thừa tính cách Trịnh tiên sinh, còn Tuấn Tú đương nhiên là Trịnh phu nhân thứ hai.
Túi quần rung rung, Tại Trung lấy di động ra xem, hóa ra là tin nhắn Xương Mân gửi đến.
“Tại Trung, tối nay tới nhà tao chơi đi.”
Tại Trung thấy vẻ mặt nuông chiều của Duẫn Hạo với Tuấn Tú, suy nghĩ hồi lâu mới nhắn lại, “Không được, tao mệt chết rồi, ngày mai đến trường gặp đi.”
Vẫn ở lại phái sau nhà bếp, mãi đến khi Tinh Tinh nói thiếu gia bảo bưng bánh ngọt lên lầu, Tại Trung mới như sực tỉnh, nói muốn tự mình mang lên. Mấy người khác thấy không lau chuyển được cậu, đành phải đồng ý.
Tại Trung bất an bưng trà bánh lên lầu, bước chân thật sự rất nhẹ. Cậu biết Trịnh phu nhân đã đi ngủ rồi, mà hôm nay Trịnh tiên sinh còn ở thư phòng làm việc.
Cậu đã quen với nếp sinh hoạt của Trịnh gia, nhưng ngày hôm nay, cậu lại cảm thấy thực xa lạ.
Có lẽ trong tiềm thức của mình luôn sợ hãi sự xuất hiện của một nhân vật mới nào đó thôi.
Cửa phòng Duẫn Hạo khép hờ, lộ ra một kẽ hở. Tại Trung hít sâu một hơi, chuẩn bị gõ cửa, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc đứt quãng.
Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, cậu thu tay lại, lặng lẽ ghé vào cạnh cửa nhìn vào trong.
Lòng Tại Trung đột nhiên như bị cái gì đó đâm vào, cậu cảm thấy trực giác của mình đúng đến đáng sợ.
Căn phòng rộng rãi, dưới ánh đèn, bên cửa sổ là Duẫn Hạo đang run run ôm Tuấn Tú, tay hắn đang xoa xoa lên mái tóc phê hồng (màu nâu đỏ) của y.
Nhẹ giọng nói gì đó, mà cậu lại không biết hắn đang nói gì.
Bầu không khí có cảm giác thương cảm mơ hồ, như một bức tranh của Monet [1].
Mang theo màu xám mỹ lệ.
Khoảnh khắc đó, Tại Trung cảm thấy thật may mắn, may mà mình đã bị một cánh cử ngăn cách bên ngoài.
Nếu không, với sự xuất hiện của mình chỉ chỉ sợ bức tranh đó sẽ không còn hài hòa cân đối, mà cậu lại không muốn mình trở thành người ngoài cuộc. Như vậy, chỉ cần trong lòng mình hiểu được là tốt rồi.
Khiếp sợ, có cả đau lòng.
Lần đầu tiên, Tại Trung nếm được vị chua xót trong tình yêu.
Cậu đờ đẫn đặt khay xuống cạnh cửa, sau đó lảo đảo chạy ra khỏi biệt thự. Bởi vì đất dưới cửa đã kết băng, cậu lại không chú ý, lập tức ngã sấp xuống đất. Nhưng bất chấp đầu gối đang đau đớn, cậu vẫn chật vật chạy về gác xép.
Nghe mẹ kể lể lo lắng, nhưng toàn bộ lực chú ý của Tại Trung không đặt vào cái đầu gối đang được mẹ bôi thuốc.
Đêm đó, Tại Trung mất ngủ.
********************
Nằm úp sấp lên bàn, Tại Trung cũng không ngủ; toàn bộ ánh mắt của cậu dán vào cái quần jeans của mình. Đồng Lôi thắt vài bím tóc trên đầu mà cậu cũng không quan tâm. Cậu biết đôi mắt mình chắc chắn đã thâm đen như người chết. Cuối cùng Đồng Lôi thật sự cảm thấy nhàm chán, hừ một tiếng rời khỏi; ngay sau đó, cậu liền có cảm giác có một bàn tay to xách cổ mình lên bắt ngồi thẳng dậy.
Vẻ mặt Duẫn Hạo đầy nghi ngờ, “Sao hôm nay ngươi lại tự đi học thế hả?”
Tại Trung bị hắn hỏi mà tức giận đầy bụng. Khuôn mặt Duẫn Hạo nháy mắt lại biến thành gương mặt tươi cười của Tuấn Tú… Cậu dùng sức lắc đầu, ngây ngốc hỏi, “Tuấn Tú đâu?”
“Tuấn Tú?” Duẫn Hạo càng thêm hoang mang, “Tuấn Tú làm sao?”