Hữu Thiên thật sự rất yếu, mặt trắng như tờ giấy.
Khuôn mặt đó là mọi người cũng phải lo lắng.
Tuấn Tú nhờ Duẫn Hạo giúp đỡ y liên lạc với họ hàng thân thuộc ở Paris của Hữu Thiên. Bác sĩ nói Hữu Thiên tuy đã không còn nguy hiểm nhưng vẫn phải nhanh chóng phẫu thuật mới là biện pháp tốt nhất. Mà Tuấn Tú lại không có quyền thay hắn kí giấy cam kết*.
(giấy cam kết: đối với các ca phẫu thuật nguy hiểm thì trước khi làm phẫu thuật, người nhà bệnh nhân phải kí giấy cam kết là nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì không được kiện bác sĩ/bệnh viện. Người nhà bệnh nhân bao gồm: những người có quan hệ huyết thống, vợ chồng.)
Duẫn Hạo cầm điện thoại, đi ra ngoài. Tại Trung ở lại với Tuấn Tú, trong lòng cũng rất khổ sở.
Chuyện này cũng là nhân chi thường tình (lẽ bình thường), chính cậu cũng rất vất vả mới có được hạnh phúc, đương nhiên cũng hi vọng người bên cạnh mình cũng có được hạnh phúc. Tuấn Tú lại là em trai của Duẫn Hạo, bản thân y cũng làm người ta phải đau lòng; hơn nữa y đã trải qua một lần sinh ly tử biệt, nếu bây giờ Hữu Thiên cũng xảy ra chuyện thì thật sự không biết Tuấn Tú y sẽ ra sao.
*********************
Hai ngày sau, vốn đang phát sầu vì chuyện của mình, Tại Trung dồn tất cả tinh lực vào việc chăm sóc Tuấn Tú và Hữu Thiên. Mỗi sớm rời giường, sẽ làm bữa sáng cho hai người rồi đưa đến bệnh viện, sau đó lại chạy đi tìm y tá; đến trưa lại về nhà làm cơm mang đến, buổi tối cũng thế. Mà quan trọng là tâm trạng Tuấn Tú không tốt, căn bản ăn không nổi, đây mới là vấn đề làm Tại Trung đau đầu nhất.
Duẫn Hạo đã liên lạc được với người bên Paris, nói hôm nay sẽ đến.
Mà Hữu Thiên tới giờ vẫn chưa tỉnh.
Tuấn Tú khóc lóc, nói với Tại Trung rằng y đã bảo Hữu Thiên phải mổ cho sớm, vậy mà hắn không chịu nghe, bây giờ mới thành nghiêm trọng như vậy. Tuấn Tú nói y không muốn mất thêm một người nữa! tại sao ông trời lại cứ bắt y phải chịu những chuyện như vậy?!
Tại Trung hiểu Tuấn Tú, y không phải là người dễ dàng oán hận.
Nguyên nhân càng rõ ràng thì càng thêm đau lòng.
Hi vọng rằng Hữu Thiên có thể vượt qua cửa này!
Tuấn Tú không chịu nổi lần đả kích thứ hai nữa rồi!
Tại Trung an ủi Tuấn Tú, muốn chỉnh trang lại cho y một chút, ít nhất là phải lưu lại ấn tượng thật tốt cho cha mẹ chồng tương lai. Tuấn Tú nghe thế mới chịu rời khỏi Hữu Thiên một lát, tự mình đi rửa mặt chải đầu. Nhìn bộ dáng lưu luyến không rời của Tuấn Tú, Tại Trung thở dài từ tận đáy lòng. Bên này là hai người chờ đợi người trong nhà đồng ý, bên kia dù không có rào cản nào nhưng lại gặp phải nguy hiểm. Chẳng lẽ hai người muốn chung sống mà khó khăn đến vậy sao? Sao không thể giống như những câu chuyện cổ tích ngày xưa, có một kết cục thật hoàn mĩ?
Lúc chạng vạng, em trai của Hữu Thiên – Hữu Hoán chạy đến. Tuấn Tú cảm thấy nhìn khá quen nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu. Hữu Hoán mang đến rất nhiều thủ tục, nói người trong nhà đã đồng ý cho mổ, hi vọng bệnh viện mau chóng thu xếp. Tuấn Tú úc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, dựa vào sofa mà ngủ một giấc an ổn.
Giải phẫu sẽ tiến hành vào ngày hôm sau. Tuấn Tú cứng rắn muốn ở lại, đuổi cả hai ông anh của mình đi. Tại Trung biết y không muốn Duẫn Hạo lo lắng cho mình. Có đôi khi, Tuấn Tú ngây thơ như vậy lại làm người ta đau lòng, y còn hiểu chuyện hơn bọn họ tưởng nhiều. Tại Trung cảm thấy chính mình cũng không có sự dũng cảm như của Tuấn Tú.
*********************
Buổi tối làm chút món ăn đơn giản, cùng Duẫn Hạo ngồi bên bàn cơm, im lặng lạ thường.
Bọn họ đều đang lo lắng.
Thật lâu sau, Duẫn Hạo đột nhiên kéo tay Tại Trung.
“Tại Trung, chúng ta kết hôn được không?”
Tại Trung hoảng sợ, “Sao lại đột nhiên nói vậy…?
Đôi mắt đen láy của Duẫn Hạo lóe ra ánh chân thành tha thiết, “Chờ Hữu Thiên phẫu thuật xong, bốn người chúng ta cùng nhau kết hôn đi… Đừng kéo dài nữa.”
Trong lòng Tại Trung hỗn loạn, cúi đầu có chút muốn khóc.
Duẫn Hạo quả nhiên nghĩ giống cậu. Vốn con đường họ chọn đã không dễ đi, nếu không nhanh chóng nắm chạt tay nhau thì chuyện tương lai thật sự cũng không dám đoán trước.
“Duẫn Hạo…” Vừa mở miệng đã khóc nấc, Tại Trung cố gắng muốn nhịn xuống, “Ta rất lo cho bọn họ…”
Duẫn Hạo ôn hòa cười cười, “Đứa ngốc, Hữu Thiên sẽ không sao cả. Tuấn Tú thiện lương như vậy, ông trời sẽ không đành lòng thương tổn nó đâu.”
“Ừ.” Tại Trung liều mạng gật đầu, nước mắt cũng rơi xuống, vì thế vội vàng lấy tay lau, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Gần đây làm sao vậy? Động tí là khóc y như con gái! Sau này nhất định phải kiên cường hơn nữa. Bọn họ sẽ hạnh phúc, đúng không?
“Duẫn Hạo, chúng ta ăn cơm xong rồi đến bệnh viện nhé?! Ta vẫn lo lắm.” Tại Trung thương lượng.
Duẫn Hạo nhìn cậu thật lâu, cuối cùng nở nụ cười sáng chói, trong mắt tràn đầy tình yêu, “Được.”