Tại Trung trầm mặc hai giây, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Vậy khi Tuấn Tú trốn Paris về đây, không phải anh cũng điên cuồng đuổi theo sao?”
Một câu làm Hữu Thiên cứng họng, không nói được gì nữa. Hồi lâu sau hắn mới nghĩ ra câu đáp trả, “Cậu có thể so được với Tuấn Tú chắc?! Tuấn Tú không biết hơn cậu bao nhiêu lần.”
Tại Trung nghe cũng không vui, lập tức trả thù, “Dù sao anh cũng không tốt bằng một góc của Duẫn Hạo!!!”
Hữu Thiên cười trộm một tiếng, gật gật đầu với cậu, đứng dậy đi lấy hoa quả. Khi đi đến cạnh tủ lạnh như nghĩ đến cái gì đó, “Dù sao bây giờ lòng của hắn vẫn đang hướng về cậu, cậu có thể tùy hứng bao nhiêu cũng được, nhưng cũng nên nghĩ đến cảm nhận của hắn một chút. Trời lạnh như thế mà…”
Tại Trung lại trầm mặc. Âm thầm tính toán, muốn tìm cơ hội nhất định phải đuổi Phác Hữu Thiên này đi, không thể cứ nghe hắn yêu ngôn hoặc chúng (lời nói mê hoặc người khác) thế này mãi được.
Nhưng nghĩ đến bộ dáng chần chừ của Duẫn Hạo khi đứng dưới lầu, trái tim của cậu như bị mèo cào sồn sột, vô cùng khó chịu.
Kiên trì không nổi nữa rồi. Điểm mấu chốt của ta…
************************
Nhà máy do Tập đoàn Lâm thị và Trịnh thị hợp tác thành lập đã chính thức đưa vào hoạt động. Với tư cách là đại biểu cho hai bên, Duẫn Hạo và Hiền Trân cùng tham dự buổi lễ ngay ngày hôm đó. Đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp mặt từ sau ngày cô rời khỏi Trịnh gia hôm đó. Hiền Trân không khác gì với lúc bình thường, nhưng Duẫn Hạo rõ ràng đã tiều tụy đi nhiều, đôi mắt thâm quầng lại.
Hiền Trân vẫn có chút chú ý đối với hàng động hôm đó của Duẫn Hạo, tuy nói là lo cho bạn bè đi nữa nhưng cái kiểu phát hỏa không phân biệt đúng sai như thế, đúng là rất mất thể thống. Cô không thể tưởng tượng được đây là hành vi của một Trịnh Duẫn Hạo luôn cẩn thận hữu độ. Duẫn Hạo tựa hồ cũng biết lỗi, khi nói chuyện với cô cũng khách khí hơn bình thường rất nhiều.
Cái này không phải điều Hiền Trân muốn, cô muốn biết nhiều hơn nữa.
Duẫn Hạo không mở miệng, Hiền Trân cũng coi như cho qua, sau đó Duẫn Hạo cũng không nhắc lại nữa. Nhưng khi cô hỏi hắn tình hình của Tại Trung thì biểu tình của hắn có chút hoảng loạn, nói Tại Trung không sao cả. Hiền Trân lấy hộp thuốc mỡ từ trong túi xách ra, nói là mua cho Tại Trung, là thuốc bôi để chống sẹo rất tốt. Duẫn Hạo nhận lấy, nhưng tâm sự lại nặng nề lên trông thấy.
Hiền Trân vỗ vỗ Duẫn Hạo, hào phóng nó,i ‘không sao cả, anh quan tâm đến bạn bè của mình là chuyện đương nhiên, em không trách anh’. Duẫn Hạo cười cười, thái độ khách khí cực kỳ.
Trong lòng chị đây không thoải mái đâu, nhóc ạ!
****************************
Ngày hôm sau kêu cơm hộp đến ăn, Tuấn Tú không quấn quít lấy Hữu Thiên nữa mà ngoan ngoãn đến giúp Tại Trung thu dọn phòng ở. Mang đến chút tin tức không thể xác định, nói Duẫn Hạo bởi vì áy náy mà không dám tới gặp Tại Trung. Hữu Thiên cũng có thái độ phúc hậu khác thường, Tại Trung không muốn nghe hắn nói gì cả.
Trên thực tế, Tại Trung cũng không có tinh lực đi quan tâm đến hai người kia, tình yêu cuồng nhiệt luôn có thể tổn thương người bên cạnh. Tại Trung cậu bị phỏng đã đủ đáng thương rồi, cậu cũng không muốn mình đi tìm tội thêm mà chịu nữa; bởi vậy phàm là chỗ mà hai người Hữu Thiên và Tuấn Tú ở chung với nhau thì Tại Trung cậu nhất định sẽ nghĩ cách mà tránh đi.
Ở trong phòng ngủ một giờ, nghe thấy tiếng cười khanh khách của Hữu Thiên và Tuấn Tú truyền đến từ hành lang, hình như là đang lau nhà. Tại Trung buồn bực. Sao bọ họ có lau nhà mà cũng có thể vui vẻ được đến thế cơ chứ?! Làm mình muốn ngủ cũng không yên nữa! Vì thế đành phải đeo tai nghe lên, vừa nghe vừa cân nhắc, ngày mai nhất định phải đuổi cổ tên Phác Hữu Thiên kia! Vì mình, dù có thế nào đi cũng không thể để hắn vui vẻ thế này nữa!