Vừa rồi nhắn cho Duẫn Hạo một tin, hỏi hắn đang làm gì, cho nên tên ngốc là cậu bây giờ đang ngoan ngoãn ngồi chờ tin nhắn.
Chỉ chốc lát sau, di động vang.
[Ta đang họp.]
Tại Trung mếu máo, ngồi lại trước bàn, uống sữa.
Di động lại vang.
[Ăn điểm tâm chưa?]
Trong lòng Tại Trung ấm áp, tự mình cười hai tiếng, sau đó hồi tin nhắn.
[Ăn rồi, nhưng bây giờ lại thấy đói.]
[Mới có mấy tiếng đồng hồ đã đói, càng ngày càng khó nuôi.]
Tại Trung bĩu môi, điên cuồng nhấn nhấn bấm bấm: [Khó nuôi thì khó nuôi chứ sao, dù sao sau này cũng không cần ngươi nuôi.]
[Ngoại trừ ta ra, không ai chịu nổi ngươi. Ngươi cứ ngoan ngoãn mà theo ta đi.]
Ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình đang phát sáng, Tại Trung bưng cái mặt đang nóng bừng lên của mình, cố gắng ổn định lại: [Ngươi nghĩ hay quá nhỉ?! Bảo ta theo ngươi, còn phải xem ngươi có đủ điều kiện ta muốn hay không đã.]
Tại Trung vui vẻ đứng dậy khỏi giường, vừa định xuống bếp lấy cà rốt ăn thì chuông cửa đã vang lên.
Than thở cái tên Phác Hữu Thiên bừa bãi này chắn lại quên chìa khóa rồi, đến lúc mở cửa ra lại thấy ngoài đó là Trịnh phu nhân.
Tại Trung ngơ ngác, không biết Trịnh phu nhân đến đây làm gì. Nhưng thấy đống bao lớn bao nhỏ trong tay bà cũng có thể đoán được một ít, chắc là đến thăm bệnh nhân đây mà.
Rót cho Trịnh phu nhân cốc nước, nhu thuận để cho bà kéo mình ngồi xuống sofa. Trịnh phu nhân để hết đống đồ lên bàn, lôi từng thứ từng thứ ra cho Tại Trung xem.
“Đây là tổ yến, buổi sáng mỗi ngày khi rời giường phải uống một chén, rất bổ cho người. Đây là quả thanh long, còn có…”
Di động của Tại Trung vang lên, cậu im lặng cầm lên xem, ra là tin nhắn của Duẫn Hạo.
[Chỉ cần ngươi đồng ý, điều kiện gì ta cũng đáp ứng.]
Tại Trung bởi vì có chút khẩn trương, không dám lập tức hồi âm.
Trịnh phu nhân nhìn xung quanh, lại mỉm cười nhìn sang Tại Trung, “Cánh tay tốt hơn nhiều chưa?”
Tại Trung lắc lắc cánh tay, “Hắc hắc, vâng ạ. Hôm qua mới đi thay băng, xem ra không đến một tuần là có thể đi làm lại rồi ạ.”
“Đi làm hay không quan trọng.” Trịnh phu nhân đau lòng nói, “Tiểu Trung a, đừng luôn chăm chỉ như vậy, lúc thích hợp thì nên làm biếng một chút.”
Tại Trung ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói, “Cháu đã lười biếng lắm rồi.”
Trịnh phu nhân nhìn chằm chằm Tại Trung, cười đến thực thân thiết, còn mang theo một chút vui mừng, cuối cùng nói, “Hai ngày nay con nghỉ cũng không tệ lắm chứ? Thấy tâm trạng con tốt hơn nhiều rồi. Lúc mới về đây, cả người chẳng có tinh thần gì cả; quả nhiên là về nước vẫn tốt hơn.”
Tại Trung cúi đầu cười ngại ngùng, hai tay không tự giác nắm chặt di động.
“Nói trở về a, con với Duẫn Hạo làm hòa với nhau chưa?”
“… Dạ?” Tại Trung ngẩn người.
“Đêm qua không phải Duẫn Hạo ngủ ở đây sao? Ha ha… Rốt cục hòa hảo, ta chỉ biết thằng nhóc kia không nhịn được mà, tốt xấu gì hai đứa cũng là anh em tốt bao nhiêu năm rồi.” Trịnh phu nhân hiển nhiên không biết gì về quan hệ của hai đứa trẻ, còn vì tình cảm ‘anh em thân thiết’ mà cảm động. Ngồi một bên, Tại Trung áy náy trong lòng, cảm thấy thật có lỗi với bà.
“Ha ha… Để ngài phải quan tâm rồi.”
“Cái này thì có là gì?” Trịnh phu nhân chẳng hề để ý nói, “Thằng nhóc kia từ nhỏ đã không được tự nhiên, con có giận nó cũng đúng.”
Tại Trung chỉ có thể ngây ngô cười, đồng thời âm thầm cảm thấy may mắn. May mà Duẫn Hạo không nghe được, bằng không không biết sẽ tức giận đến mức nào nữa.
“Ta vẫn muốn đến khi Duẫn Hạo kết hôn sẽ cho con làm phù rể, như vậy là thích hợp nhất. Khi nó kết hôn rồi, kế tiếp chính là con…”
“Kết hôn?!” Tại Trung thất thanh kêu lên.
Trịnh phu nhân gật gật đầu, cười nói, “Đúng vậy, con vẫn chưa biết sao? Duẫn Hạo và Hiền Trân đã đính hôn rồi.”
“…”Sắc mặt Tại Trung nhất thời tái nhợt. Cậu nuốt nước miếng một cái, khó khăn hỏi, “Khi nào ạ?”
“Ba ba nó đang chuẩn bị lễ đính hôn. Nhưng hình như nó cũng chả quan tâm gì mấy, cho nên cũng không nói cho nó biết.” Trịnh phu nhân bắt đầu tính tính ngày trên ngón tay, “Cũng do đến vài ngày nữa đâu. Ngày sinh nhật ba ba nó sẽ đính hôn luôn, gần một tuần nữa thôi.”
Tại Trung chỉ cảm thấy sự khó thở, hoảng hốt hỏi, “… Thiếu gia biết không?”
“Hẳn là chưa biết đâu. Ba ba nó không cho ta hỏi đến, cũng không biết trong hồ lô của ông ấy bán dược gì nữa. Nhưng chuyện lớn như vậy chắc phải nói cho nó biết rồi chứ.”
“Nga.”