Duẫn Hạo hít sâu một hơi.
Xương Mân nói, “Cậu thì sao? Cậu cũng muốn kế thừa gia nghiệp của cậu, chẳng lẽ cậu cho rằng ba ba cậu trơ mắt nhìn cậu rớt khỏi quỹ đạo ban đầu? Tại Trung làm vậy là muốn dời ác cảm của cậu lên người cậu ta mà thôi. Xem ra cậu chẳng hiểu cậu ta chút nào.”
“… Vậy y…”
“Cậu ngăn cản tất cả của cậu ta, để cậu ta phải một mình ở nước ngoài… Sao cậu không thể nghĩ xem cậu ta có bao nhiêu thống khổ?” Xương Mân thở dài, khuyên, “Muốn tôi khuyên không? Có thể buông tay thì buông đi. Cậu mà buông được rồi, đối với hai người mà nói, đều là chuyện tốt cả.”
Trong mắt Duẫn Hạo, lần đầu tiên thấy ẩn hiện nét bi thương và hoang mang.
Sau đó hắn nhìn chằm chằm mặt sông yên ả, hồi lâu sau cũng không mở miệng.