Tạ Uẩn vẫn không hề di chuyển như cũ, hắn kiềm chế cảm xúc muốn giơ tay lên ấn nàng vào trên người hắn, bình tĩnh nói: “Cái này không tính.”
Tang Yểu ngẩng đầu, môi đỏ hơi hé mở và a một tiếng.
Cái này cũng không tính, nàng cảm thấy bản thân đã dán rất lâu.
Tang Yểu nói: “Vậy nên hôn như thế nào?”
Tạ Uẩn kiên nhẫn nói: “Ta có thể dạy nàng.”
Tang Yểu nói: “Vậy…… Chàng dạy cho ta đi?”
Có được sự cho phép, lúc này Tạ Uẩn mới ra vẻ nghiêm túc ôm lấy vòng eo của nàng, vòng eo mềm dẻo cách một lớp vải lụa bị Tạ Uẩn khống chế chặt chẽ.
Hai người lại lần nữa ghé sát vào nhau, lần này là Tạ Uẩn chủ động hôn nàng. Trái tim của Tang Yểu đập nhanh một cách kỳ lạ, nhưng chuyện này vẫn chưa ngừng lại như vậy.
Hắn nhỏ giọng nói: “Há miệng.”
Chuyện này đối với Tạ Uẩn mà nói cũng không hề xa lạ, thậm chí rất quen thuộc.
Tang Yểu nắm lấy ống tay áo của hắn, tiếp theo nghe lời hé môi ra. Sau đó nàng rõ ràng nhận thấy được Tạ Uẩn liếm môi dưới của nàng một chút, không đợi nàng phản ứng thì môi lưỡi đã bị chiếm hữu.
Nàng trợn to hai tròng mắt và hoàn toàn đánh mất quyền chủ động, trong lúc hỗn loạn nàng nghe thấy Tạ Uẩn sẽ nói ra hai câu dạy nàng đáp lại nhưng nàng thật sự không biết.
Tuy rằng động tác của Tạ Uẩn rất mạnh mẽ, nhưng hắn chưa từng thúc giục nàng và tiếp tục kiên nhẫn vừa hôn vừa dạy nàng.
Tang Yểu không nghe hiểu, cuối cùng nàng hơi sốt ruột mà giật giật một cách lung tung và liếm hắn.
Động tác của Tạ Uẩn dừng một chút.
Tang Yểu vừa căng thẳng vừa thẹn thùng, lồng ngực của nàng phập phồng. Ở trong hoàn cảnh ẩm ướt ái muội nàng không dám nhìn hắn, nàng nghĩ bản thân làm không đúng.
Tay của nam nhân dừng lại ở dưới eo của nàng giống như có hơi vừa lòng và nhỏ giọng dỗ dành nàng: “Lại đến một lần.”
Sau đó nụ hôn của hắn dần dần không còn giới hạn ở môi của nàng nữa, hắn bắt đầu không ngừng đi xuống dưới và đau đớn mỏng manh được truyền đến.
Tang Yểu không biết bản thân đã hôn bao lâu, đầu lưỡi của nàng đều mệt đến mức không muốn di chuyển thì Tạ Uẩn mới cảm thấy nàng đã vượt qua thử thách.
Sau khi tách ra Tang Yểu chậm rãi bò dậy từ trên người Tạ Uẩn và nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.
Ký ức vẫn còn rất mới mẻ, miệng còn đau.
“……” Nàng chịu không nổi.
Nàng lập tức quay đầu trốn ở dưới chân giường, sau đó được như ý nguyện đắp chăn che người lại, đời này đều không muốn ra ngoài.
Tạ Uẩn cũng không thúc giục nàng.
Cách một lúc lâu, chờ đến khi thiếu nữ sắp bị ngộp đến mức đổ mồ hôi thì Tạ Uẩn mới nói: “Nàng muốn đi ngủ sao?”
Lúc này cái chăn giật giật, một đầu tóc đen lộn xộn lộ ra từ bên trong. Nàng mở to đôi mắt sóng nước lấp lánh nhìn về phía hắn và cẩn thận đặt câu hỏi: “Đêm mai có thể luyện tập hôn tiếp được không?”
Tạ Uẩn nhìn chằm chằm vệt đỏ trên cổ của nàng, vừa lòng đồng ý.
Lúc này Tang Yểu mới bò ra từ trong ổ chăn, tiếp tục ngồi ở trước mặt Tạ Uẩn.
Tạ Uẩn nhìn kỹ thiếu nữ trước mắt, những suy nghĩ vừa xấu xa vừa không thể nói ra ở dưới đáy lòng lại lần nữa trở nên rõ ràng nhưng hắn chưa từng biểu lộ ra bên ngoài.
Nàng giống như một đóa hoa màu trắng mới nở, ngồi ở trên giường của hắn và hắn muốn cho nàng biến thành màu sắc gì thì chính là màu sắc đó.
Đây là nhiệm vụ vô cùng khó khăn.
Trước khi nàng còn chưa quen thuộc, hắn cần phải muốn kiềm chế lại trước.
Đôi chân của Tang Yểu hơi mềm nhũn, nhưng giờ phút này nàng vẫn cho rằng Tạ Uẩn là vì tốt cho nàng nên sau đó mới luyện tập với nàng.
Thật ra sau khi hôn xong nàng cảm thấy giống như cũng không tệ.
Ngoài ra vừa rồi sau khi nàng học xong phương pháp mới thì Tạ Uẩn còn khen nàng.
Tạ Uẩn nói: “Còn có nội dung ngày mai, nàng có thể luyện tập trước.”
Tang Yểu hỏi: “Là cái gì vậy? Để ta thử xem.”
Tạ Uẩn dựa vào trên thành giường, nhìn chằm chằm quần áo mỏng manh trên người thiếu nữ và nói với gương mặt tuấn tú lạnh nhạt: “Cởi quần áo ra.”
Bởi vì tắt một chiếc đèn, trong phòng hơi tối tăm nhưng cái này đủ để cho Tạ Uẩn nhìn thấy rõ tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt.
Là Tang Yểu ở trạng thái yên tĩnh.
Đôi môi của nàng rất dễ sưng lên, Tang Yểu vốn dĩ không phải là người có môi mỏng. Môi và gương mặt của nàng đều giống nhau mang theo vài phần mũm mĩm và vừa cong vừa mềm ướt. Nếu khi nàng ấm ức tức giận thì sẽ không tự giác phồng gương mặt lên, như vậy thì môi đỏ sẽ nhẹ nhàng chu lên và luôn mang theo vài phần ngây thơ của thiếu nữ.
Bây giờ bởi vì hôn môi mà hơi sưng lên, cho phần ngây thơ này mang theo một chút quyến rũ.
Cởi quần áo ra.
Tang Yểu nghe vậy thì thân thể cứng lại.
Nàng nhìn về phía Tạ Uẩn có ánh mắt bình tĩnh, sau đó rũ mắt nhìn áo ngủ hơi hỗn loạn của bản thân.
Bởi vì hôn một cái khiến nàng cảm thấy cái loại khoảng cách vi diệu giữa bản thân và Tạ Uẩn giống như đến gần một chút, vì vậy cho nên vừa rồi mới không chỉnh sửa lại quần áo của mình trước.
Nàng nắm ống tay áo, rõ ràng là mùa hè nhưng lại cảm thấy trên người mình hơi ớn lạnh.
Tang Yểu có một chút muốn lui bước.
Nhưng nàng lại nhìn Tạ Uẩn, hắn kiên nhẫn chờ nàng, cũng không có khuyên nàng, ánh mắt cũng rất bình tĩnh, không hề có vẻ muốn ép buộc.
Nếu hắn muốn thì thật ra nàng có thể trực tiếp viên phòng.
Nàng sẽ sợ hãi nhưng sẽ không từ chối.
Nhưng hắn vẫn lựa chọn để nàng thích ứng trước, so với chọc tới chọc đi thì cởi quần áo ra tính là cái gì chứ?
Tang Yểu cảm thấy sở dĩ nàng không kháng cự Tạ Uẩn như vậy có lẽ một phần nguyên nhân là bởi vì gương mặt lạnh lùng này của hắn.
Trước kia Tang Yểu gặp phải không ít người thèm nhỏ dãi thân thể của nàng, ánh mắt của những người đó luôn dính nhớp, mang theo đồ vật hạ lưu nhìn chằm chằm nàng không dời mắt rồi còn sẽ nói một ít lời nói kỳ quái với nàng.
Nhưng Tạ Uẩn chưa bao giờ như vậy, phần lớn thời gian hắn đều kiềm chế, từ đầu đến cuối cũng chưa bao giờ làm nàng cảm thấy bị xúc phạm.
Tuy rằng có đôi khi nàng tương đối chậm chạp nhưng nàng cảm thấy bản thân có thể phân biệt được ánh mắt hiền lành hay ác ý. Ví dụ nói đến Lục Đình, cho dù hắn giả bộ thành bộ dáng trời quang trăng sáng nhưng Tang Yểu không thích ánh mắt của hắn nhìn nàng.
Mà Tạ Uẩn thì không giống nhau.
Trực giác của Tang Yểu nói cho nàng biết hắn không phải là một người xấu.
Giống như hắn vào giờ phút này, quần áo trên người hắn vẫn cứ chỉn chu. Cho dù cổ áo bị mở rộng một chút cũng chỉ có vẻ tăng thêm vẻ lười biếng của hắn, gương mặt kia càng nhìn không ra là vừa rồi hắn đã hôn nàng một cách mạnh mẽ.-
Hắn hơi kép đôi mắt lại, nhìn gương mặt của nàng không có vẻ gợn sóng gì.
Tang Yểu nhìn một lúc, không hiểu tại sao nàng cảm thấy hơi không hài lòng.
Nàng bị hôn đến đầu óc choáng váng còn hắn thật sự không một chút cảm giác nào sao?
Nàng yên lặng ngồi thẳng người ở trước mặt Tạ Uẩn, nhỏ giọng nói: “…… Bây giờ cởi ra sao?”
Tạ Uẩn thản nhiên nói: “Nếu nàng muốn thì ngày mai làm cũng được.”
Ngày mai thì nàng còn có thời gian chuẩn bị tâm lý, nhưng hôm nay mới vừa hôn xong và lúc này cởi ra trông sẽ tốt hơn so với ngày mai đột nhiên cởi quần áo ra.
Nàng mím môi thương lượng nói: “Vậy…… Khi ta cởi ra thì chàng có thể không nhìn ta được không?”
Ánh mắt của Tạ Uẩn chưa từng rời khỏi người của nàng và nói: “Có thể, nếu nàng muốn cho việc luyện tập này không hề có ý nghĩa.”
“……”
Tang Yểu nắm góc áo và nàng không muốn rụt rè nhưng cánh tay run rẩy đã bán đứng nàng.
Nàng ngừng thở và tránh đi ánh mắt nhìn thẳng của Tạ Uẩn. Tiếp theo chậm rãi giơ tay và kéo sợi dây buộc ngay thắt lưng ra, cởi nút thắt ra và áo ngủ màu đỏ lỏng lẻo rũ xuống.
Vạt áo mở lớn ra và lộ ra chiếc áo lót nàng mang đến từ trong phủ, ban đầu cái này cũng có chuẩn bị cho nàng nhưng kiểu dáng kia thật sự rất không ổn cho nên nàng vẫn mặc cái cũ của mình.
Là kiểu áo buộc dây, phía trước buộc ngực và phía sau có hai sợi dây lụa quấn chặt lấy nhau. Cái áo có màu hồng phấn và dài đến rốn, ở góc áo có thêu hình hoa sen.
So sánh với cái áo lớn gan kia thì cái áo lót này càng phù hợp với khí chất ngây thơ của nàng.
Loại áo hồng phấn này phản chiếu da thịt trắng sữa của thiếu nữ, vòng eo lả lướt và cái cổ thon dài trắng nõn trông có vẻ rất yếu ớt.
Bởi vì khung xương nhỏ nên nàng trông rất tinh tế, nhưng trên người nàng cũng không hề khô khan và hơi có cảm giác dục vọng gãi đúng chỗ ngứa. Bởi vì trên ngực được siết chặt nên chỗ đó của nàng dán chặt vào nhau, trước người nàng trông rất ấn tượng nhưng cũng không phập phồng đến mức khoa trương.
Ánh mắt của Tạ Uẩn tối sầm lại và khóe môi của hắn mím chặt lại.
Không khí im lặng vào lúc này.
Bả vai của Tang Yểu run rẩy, cách một lúc lâu nàng không nghe thấy Tạ Uẩn lên tiếng nên lặng lẽ ngước mắt lên nhìn hắn và lại vừa lúc nhìn vào ánh mắt của hắn.
Giọng nói của hắn bình tĩnh: “Tiếp tục.”
Trái tim của Tang Yểu đập rất nhanh, hắn rõ ràng không có phản ứng gì nhưng nàng cảm thấy rất thẹn thùng và cảm giác giống như không có mặc quần áo vậy.
Tuy nhiên lần này nàng thật sự không có mặc quần áo.
Tay nàng chống ở trên giường và dưới tay là ống tay áo của Tạ Uẩn, nàng theo bản năng nắm ống tay áo của hắn và đốt ngón tay hơi đỏ lên. Bởi vì rất căng thẳng nên đôi mắt của nàng ngập nước.
Nàng lại giơ tay lên lần nữa, chạm vào sợi dây ở phía sau thắt lưng nhưng khi cúi đầu thì động tác của nàng lại dừng lại.
Nàng thấy chỗ kia vẫn luôn làm nàng cảm thấy không hề hài lòng, bởi vì có một chút lớn và mềm mại nên thậm chí mép áo lót đều hơi lõm xuống.