Tang Xu trời sinh đã có dáng vẻ lạnh lùng, trong sáng, liễu yếu đào tơ, luôn khiến cho người sinh lòng thương tiếc.
Nhị phòng của Tang gia, Tang Ấn, Tang Yểu, đều sinh ra có khuôn mặt không dễ trêu chọc.
Nhưng kỳ thật hai người này, một người là đại ngốc tử nhớ ăn không nhớ đánh, một người là tiểu ngốc tử tâm tư đơn giản.
Chỉ có Tang Xu là tâm địa rắn rết.
Nàng không khao khát tình yêu giống với những nữ tử bình thường khác, từ trước tới nay, Tang Xu đều khịt mũi coi thường chuyện này. Từ nhỏ, nàng đã có mục tiêu vững chắc, muốn được tôn vinh.
Nhưng trong thâm cung, nàng không có bối cảnh, không có gia tộc bảo hộ, chỉ có thể dựa chính bản thân mình.
Những năm này thật không dễ dàng nhưng nàng thích như vậy.
Thích theo đuổi và mưu đồ quyền lực, thích đè đẹp và tranh đấu.
Nhưng mặc kệ nàng biến thành bộ dáng gì. Ở trong mắt muội muội đáng yêu của nàng hôm nay, nàng tựa hồ vĩnh viễn là một người tỷ tỷ thiện lương lại kiên cường kia.
Buổi trưa, Tang Yểu và Tang Xu dùng cơm trưa cùng nhau.
Bên ngoài, tiểu thái giám vừa truyền tin tới, nói Tạ Uẩn đang đợi nàng.
Tạ Uẩn ở cổng phía Đông cách nàng rất gần. Khi Tang Yểu tới, từ rất xa đã nhìn thấy Tạ Uẩn đang đứng chung một chỗ với Trần Khả, hai người đang nói chuyện gì đó.
Nàng dừng chân lại, nhìn bóng dáng cao lớn, thẳng tắp của nam nhân.
Thật kỳ lạ, rõ ràng nàng với tách ra với hắn chỉ một buổi sáng sao lại bắt đầu nhớ hắn rồi.
Ngay khi nàng đang dự dự có nên đợi một lát nữa mới đi qua hay không thì Tạ Uẩn đã nhìn thấy nàng, sau đó vẫy tay với nàng.
Tang Yểu đành phải đi qua đó, vừa mới đến gần, Tạ Uẩn đã tự nhiên duỗi tay dắt nàng tới bên cạnh mình, nói: “Nói xong rồi sao?”
Tang Yểu ừm một tiếng.
Nàng nhìn về phía Trần Khả, nhẹ giọng chào hỏi: “Trần đại nhân.”
Trần Khả cũng khách khí chắp tay nói: “Tạ phu nhân.”
Nói xong, ánh mắt hắn đảo qua người Tang Yểu, lại không tự chủ được thở dài. Trong giọng nói có chút tiếc nuối.
Vô cùng tiếc nuối.
Ông vẫn luôn cảm thấy vị Tang tiểu thư này và Dương Ôn Xuyên rất xứng đôi. Nhưng sao lại bị Tạ Uẩn chặn lại thế này.
Ông biết môn sinh đắc ý của hắn, Dương Ôn Xuyên thích Tang Yểu. Lúc trước vào mấy ngày Tạ Uẩn thành thân, đệ tử tốt của ông nhìn có vẻ rất bình thường nhưng làm việc lại thường xuyên phạm sai lầm.
Nhưng không có biện pháp, ai bảo hắ vừa động xuân tâm lại gặp phải đối thủ như Tạ Uẩn, cũng coi như hắn xui xẻo.
Tang Yểu không biết ý tứ của Trần Khả nhưng Tạ Uẩn nghe một chút là hiểu. Dù sao lão già này vừa rồi vẫn ám chỉ ẩn ý này rất rõ ràng.
Sắc mặt hắn không tốt nói: “Đúng rồi, ta nghe phu thân ta nói cùng môn sinh kia của ngươi…… Gọi là cái gì nhỉ?”
Cứ giả vờ đi.
Trần Khả nhìn hắn, mặt không biểu tình nói: “Dương Ôn Xuyên.”
Tạ Uẩn ừm một tiếng, nói: “Nghe nói hắn là người quen cũ của phu thân ta. Khi phu nhân ta còn nhỏ đã chăm sóc nàng. Ngươi chuyển lời cho hắn, ngày khác ta sẽ tự mình cảm tạ.”
Trần Khả: “…… Ta nghĩ là không cần thiết đâu.”
Tạ Uẩn gật đầu: “Đừng khách khí.”
Tang Yểu đứng ở bên cạnh, nghe lời này nàng không khỏi trở nên nhạy cảm.
Chờ sau khi Trần Khả rời đi, hai người đi ra cửa cung. Sau khi lên xe ngựa, Tang Yểu nói: “Tạ Uẩn, sao đột nhiên chàng lại nói muốn đến thăm Dương đại ca vậy.”
Tạ Uẩn nói: “Sao thế, không thể nhắc tới sao?”
Tang Yểu gật đầu, nói: “Đương nhiên có thể.”
Thoạt nhìn, tâm tình Tang Yểu không tồi, còn tiếp tục cố ý nói với hắn: “Dương đại ca quả thật là người tốt. Khi nào chàng tự mình cảm tạ hắn thì nhớ mang theo chút quà.”
Tạ Uẩn: “……”
Giọng điệu hắn càng trở nên không tốt, nói: “Đa tạ nhắc nhở.”
Tạ Uẩn càng không vui Tang Yểu càng cảm thấy càng vui vẻ, nàng tiếp tục nói: “Nhưng mà quả thật đã rất lâu ta chưa gặp lại Dương đại ca, cũng không biết hắn sống có tốt không.”
Tạ Uẩn mặc kệ nàng.
Nhìn đi, Tạ Uẩn chính là có gì đó không thích hợp.
Hắn nhìn có vẻ không vui, nhất là mỗi lần nàng nhắc tới Dương Ôn Xuyên hắn càng không vui vẻ.
Khi Tang Yểu cho rằng Tạ Uẩn sẽ không trả lời, hắn lại nói: “Nàng có vẻ rất tiếc nuối nhỉ.”
Hôm nay Tang Yểu nhạy bén lạ thường, nàng kết luận, Tạ Uẩn ghen tị.
Phát hiện này làm Tang Yểu cảm thấy sung sướng, nàng nhớ tới những gì tỷ tỷ dạy nàng sau đó nói: “Ta không tiếc nuối đâu.”
Nàng ôm cánh tay Tạ Uẩn, nói: “Ta chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà với chàng.”
Sắc mặt Tạ Uẩn rốt cuộc dịu đi một chút nhưng hắn vẫn không cười nổi.
Suốt đường đi bọn họ cũng không nói nhiều. Khi xe ngựa sắp đến cửa Tạ phủ, Tạ Uẩn lại nói: “Thật vậy không? Nếu không thì xem nàng gọi hắn là cái gì, gọi ta là cái gì?”
Tang Yểu nghĩ thầm này điều này cũng phải so sánh sao. Sao Tạ Uẩn lại nhỏ mọn như vậy.
Nàng vui vẻ nghĩ, khẳng định là hắn thích nàng, bằng không để ý những cái này làm gì.
Nàng nói: “Ta gọi hắn là Dương đại ca không phải rất bình thường sao?”
Đôi chân dài của nam nhân cong lại, khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ bất mãn.
Bình thường? Cái này mà gọi là bình thường à.
Tang Yểu lẳng lặng nhìn hắn, không khỏi lại nghĩ tới những lời vừa rồi Tang Xu nói.
Dụ dỗ hắn.
Thật ra nàng cũng không hiểu lắm nhưng vạn sự khởi đầu nan, dù sao nàng cũng phải học.
Tang Yểu nghiêng đầu suy nghĩ một lát. Sau đó nàng dựa sát vào hắn, nhân cơ hội nói với hắn: “Vậy chàng muốn ta gọi chàng là gì?”
Tạ Uẩn mím chặt môi mỏng, không nhìn nàng.
Chuyện này hắn đã không hài lòng từ lâu.
Hắn muốn để Tang Yểu chủ động đổi xưng hô, không muốn ép buộc nàng.
Nhưng nàng nhát gan như vậy, lại thẹn thùng, khẳng định sẽ không gọi được cái gì.
Tang Yểu nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú, không tì vết của hắn, nàng dựa sát vào một chút, hơi thở hai người gần như hòa quyện lại.
Nàng nhỏ giọng thì thầm “…… Uẩn ca ca?”
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, trong thùng xe yên tĩnh.
Tang Yểu kinh ngạc phát hiện vành tai Tạ Uẩn lặng lẽ đỏ lên.
Hắn có làn da trắng nõn, dáng vẻ lúc nào cũng lạnh lùng không thể xâm phạm cho nên khi vành tai hắn ửng hồng thì rất rõ ràng.
Tang Yểu mở to hai mắt, trong đôi mắt hạnh đầy vẻ khó tin. Thế cho nên trong chốc lát nàng không thể dời ánh mắt, nhìn thẳng vào vành tai của nam nhân.
Hắn đang thẹn thùng sao?
Người không biết xấu hổ - Tạ Uẩn cũng có thể thẹn thùng à!
Sự kính nể với tỷ tỷ trong lòng nàng nháy mắt đã đạt tới đỉnh điểm. Rõ ràng nàng còn chưa làm chuyện dụ dỗ gì rõ ràng mà đã có thể dụ dỗ được hắn. Nàng chỉ tùy tiện nói lại có thể khiến cho Tạ Uẩn đỏ mặt!
Điều này cũng quá thần kỳ rồi.
Nếu Tạ Uẩn không thích nàng thì sao có thể đỏ mặt với nàng?
Có lẽ là không thể nào.
Nếu đã vậy, chờ nàng học xong còn sợ không thể kiểm soát Tạ Uẩn gắt gao được sao.
Trong nháy mắt này, Tang Yểu đột nhiên tràn ngập tự tin.
Nàng mím môi, lần này nàng kiên định hơn vừa rồi không ít. Nàng tiếp tục dịu dàng nói: “Ta có thể gọi chàng như vậy không, Uẩn ca ca?”
Màu đỏ trên vành tai nam nhân lan ra, ngón tay vốn đặt ở bên người hơi cong lên. Nhất thời hắn thậm chí quên trả lời Tang Yểu.
Bốn chữ bất ngờ này làm chấn động bên tai hắn, nhịp tim đập trở nên nhanh hơn nhưng khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ. Hắn chậm rãi dựa vào thùng xe, bắt gặp ánh mắt thăm dò của thiếu nữ, hắn nhẹ giọng nói, bộ dáng tựa hồ có chút miễn cưỡng.
Hắn nói: “Cái đó thì cứ tùy theo tâm ý của nàng đi.”
Bởi vì Tang Yểu cách hắn rất gần, hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được vươn tay nhéo khuôn mặt thiếu nữ sau đó nói: “Nếu nàng nhất định muốn như vậy thì ta cũng sẽ không ngăn cản nàng.”
Nam nhân thối này, nếu không phải nàng phát hiện còn thật sự tưởng rằng hắn rất miễn cưỡng đó.
Tang Yểu hiểu rõ ồ một tiếng.
Nàng suy nghĩ một chút, dựa theo cách nói của tỷ tỷ, nàng dụ dỗ xong rồi, kế tiếp nên mặc kệ hắn.
Nàng nghĩ như vậy nên lùi lại một bước, nói: “Vậy thì ta vẫn nên gọi chàng là Tạ Uẩn thì hơn.”
Tạ Uẩn nghe vậy thì nhíu chặt mày, chênh lệch lớn như vậy làm hắn vô cùng bất mãn, hắn nói: “Cái này thì khác gì trước kia chứ?”
Tang Yểu nói: “Không khác nhau.”
Nàng vuốt thẳng làn váy, nói: “Nhưng mà vừa rồi ta gọi chàng như vậy thoạt nhìn chàng cũng không vui vẻ lắm.”
Nàng nói xong thì đứng dậy, sau đó tự vén rèm xe trước, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tạ Uẩn đen mặt đi ra sau đó hắn kéo Tang Yểu xuống xe ngựa.
Hai người sóng vai đi cùng nhau. Đi được một lúc Tạ Uẩn vẫn chủ động mở miệng nói: “Nàng thấy ta không vui lúc nào?”
Cẩn thận nghe, giọng điệu nam nhân có chút vội vàng.
Lần đầu tiên Tang Yểu bắt chẹt được Tạ Uẩn, trên mặt nàng không tự chủ được mang theo vài phần ý cười, bước chân cũng nhanh hơn một chút, nàng nói: “Vậy chàng rất miễn cưỡng sao.”
Tạ Uẩn nắm lấy cổ tay Tang Yểu, nói: “Ta chưa từng nói như vậy.”
Khi Tạ Uẩn nói chuyện, ánh mắt hắn vẫn luôn dừng lại ở trên người Tang Yểu, không rời đi. Tang Yểu nhịn xuống không nhìn hắn, sau đó nói: “Nhưng vừa rồi chàng rất lãnh đạm.”
Tạ Uẩn: “……”
Hai người đi vào phòng, Tạ Uẩn rốt cuộc không nhịn được nữa, áp thiếu nữ lên tường sau đó nói thẳng: “Ta không miễn cưỡng.”
“Ta lãnh đạm chỗ nào?”
“Nàng cứ gọi đi, ta không ngại.”
Tang Yểu đối diện với ánh mắt hắn. Nam nhân còn chưa cởi quan phục ra, bộ dáng nghiêm túc như vậy rất khó nhận ra hắn đang dụ dỗ người khác gọi mình là ca ca.
Ngay từ đầu nàng còn tưởng rằng chỉ có mình nàng để ý xưng hô, không ngờ tới Tạ Uẩn cũng rất để ý.
Hắn dỗ dành nàng, thoạt nhìn có chút sốt ruột nói: “Ngoan, lại gọi một tiếng nữa đi.”