Mục lục
Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.

Cái này làm cho người ta làm sao trả lời được chứ?

Từ trước đến nay Tang Yểu không cảm thấy cuộc sống của bản thân dài như vậy, nàng hận không thể tiến lên che cái miệng của Tạ Uẩn lại nhưng nàng không thể làm như vậy. Cho nên hôm nay nàng và Tạ Uẩn cần thiết phải có một người mất trí nhớ.

Cách nửa ngày, Tang Yểu ngẩng đầu lên, dùng hết kỹ thuật diễn ngây thơ suốt nửa đời nhìn hắn: “Ngươi đang nói cái gì vậy?”

Tạ Uẩn yên lặng không lên tiếng.

Tang Yểu cảm thấy bản thân thật sự quá thông minh rồi, nàng tiếp tục màn biểu diễn của bản thân, suy yếu chống đầu rồi nói: “Thật không dám giấu giếm, ta cảm giác…… Bệnh của ta còn chưa khỏi hẳn, cho nên ta không thể nhớ rõ chuyện trước khi té xỉu.”

“Không nhớ rõ?”

Tang Yểu vội vàng gật đầu không ngừng, nói: “Thật sự không nhớ rõ.”

“Cho nên nếu ta nói cái gì đó không thích hợp, ngươi là đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân nên hãy tha thứ cho ta đi.”

Nàng vô cùng đáng thương nhìn hắn, chỉ kém là không viết hai chữ cầu xin lên trên mặt.

Lại nói, thật ra nàng cũng không có oan uổng hắn mà.

Ban đêm mỗi ngày hắn đều đang suy nghĩ cái gì, bản thân hắn không phải rất rõ ràng sao?

Nàng cũng mất trí nhớ rồi cho nên bỏ qua việc này đi mà.

Tạ Uẩn trông không giống như loại người tính toán chi li như vậy, lời nói cũng đã nói đến nước này nên chắc chắn hắn sẽ không tiếp tục nữa đâu nhỉ.

Nàng đã xin lỗi rồi.

Hu hu hu cũng không đến mức phải dập đầu với hắn chứ.

Tạ Uẩn vẫn có khuôn mặt lạnh lùng không hề quan tâm đến bất cứ điều gì, hắn bắt chéo hai chân rũ mắt tự rót một ly trà cho mình, tiếp theo thong thả ung dung nói: “Nếu đã là như vậy, để ta kể lại cho ngươi nghe đi.”

Tang Yểu trợn tròn mắt.

Nàng hơi hé miệng ra, rất khó tin tưởng Tạ Uẩn vậy mà lại tính toán chi li như vậy.

“Ta nghĩ…… Là không cần đâu.”

Tạ Uẩn hơi gật đầu nói: “Không cần cảm ơn ta.”

Giọng nói của nam nhân lạnh lẽo, mang theo giọng điệu trầm thấp không thể diễn tả, vang lên từ từ trong căn phòng yên tĩnh vậy mà còn có vài phần dễ nghe—— Nếu xem nhẹ hắn nội dung nói chuyện của hắn.

“Khi ta đến thì ngươi đang ngồi trên mặt đất, còn nói rằng bản thân trúng xuân dược một hai phải kêu ta cứu ngươi.”

Tang Yểu xấu hổ cười: “A…… Phải vậy không?”

“Ta vốn dĩ không muốn để ý đến ngươi nhưng mà ngươi khóc quá đáng thương.”

Tang Yểu khó chịu, nàng rõ ràng nhớ bản thân không có khóc.

“Trước mặt bao nhiêu người lại ôm ta không chịu buông tay, rất có loại khí thế nếu ta không cứu ngươi thì thề không chịu bỏ qua. Ở đó có nhiều người như vậy, tinh thần của ngươi không tỉnh táo, còn cố tình chọn trúng ta, còn nói thuốc mà ngươi trúng ngoại trừ ta thì không ai có thể giải ——”

Nhịn không nổi, tại sao tên nam nhân này càng lúc càng quá đáng như vậy.

“Ta không có nói như vậy!” Nàng thật sự không thể nhịn được nữa lên tiếng giải thích.

Nam nhân im lặng.

“……” Cái miệng hư này!

Tang Yểu yên lặng nhắm miệng lại, hận không thể cho bản thân hai bạt tai.

Tạ Uẩn cúi đầu uống một ngụm trà, sau đó đặt ly trà trong tầm tay, vẻ mặt vô cảm tán thưởng nói: “Ký ức của Tang cô nương khôi phục rất nhanh.”

Tang Yểu tiếp tục nhéo ngón tay của mình, lại cố gắng thu nhỏ bản thân thành chim cút.

Nếu không thì vẫn dập đầu với hắn đi.

Nội tâm hỏng mất nửa ngày, Tang Yểu đã có vài phần chết lặng.

Nàng không biết tại sao hôm nay Tạ Uẩn trùng hợp đến đây bắt Lục Đình như vậy, nhưng nàng thật sự rất cảm ơn hắn. Nàng không cẩn thận mạo phạm hắn cũng khiến nàng cảm thấy rất có lỗi.

Nhưng nàng đã xin lỗi rồi, người này còn muốn nàng làm gì nữa đây.

Cũng không đến mức muốn mắng lại chứ?

Rốt cuộc thì hắn có ý gì đây, hơn nửa đêm không ngủ lại ngồi đối mặt với nàng chỉ vì muốn tính sổ với nàng sao?

Làm chim cút nửa ngày, Tang Yểu nhỏ giọng nói: “Ta cũng không phải là cố ý, bây giờ ngươi muốn ta phải làm sao?”

“Tang cô nương, xin ngươi không cần tùy tiện làm nũng với ta.”

Tang Yểu nghẹn ngào, hắn cũng thật biết suy diễn.

Chuyện này không phải là lần đầu tiên, về vấn đề này thì nàng đã lười đến mức không muốn giải thích.

Tạ Uẩn buông hai tay đặt trên đùi ra nói: “Mặc kệ như thế nào thì hôm nay ta thật sự muốn nói rõ ràng chuyện này với ngươi.”

Tang Yểu nói: “Chuyện gì?”

Từ từ, không phải là hắn muốn thổ lộ tình cảm với nàng chứ?

Tang Yểu đột nhiên trở nên căng thẳng, nàng thật sự rất không muốn cứ tiếp tục không rõ ràng như vậy và cũng từng hạ quyết tâm sau này sẽ coi như quyển sách kia không hề tồn tại.

Nhưng bộ dáng nghiêm túc này của hắn thật sự làm người khác cảm thấy hơi sợ hãi một chút.

Trong lòng của Tang Yểu trước sau như một, nàng chưa bao giờ từng có tình yêu nam nữ đối với bất kỳ kẻ nào. Trong lòng nàng nghĩ cũng hoàn toàn không cảm thấy tình yêu là một loại đồ vật cần thiết đến cỡ nào.

Ở trong quan niệm của nàng, nàng nhất định không thể chạy thoát vận mệnh phải gả cho người khác. Người kia mặc dù là lùn hay mập thì không hề quan trọng ở trong mắt nàng, cho nên nàng mới có thể không hề có áp lực tâm lý gì mà đến đây tìm Lục Đình. Lúc trước Tạ Uẩn còn chưa nói rõ ràng với nàng thì tốt, nhưng nếu hắn nói ra thì nàng nên đồng ý hay là từ chối?

Dựa theo mong muốn bản thân của Tang Yểu, nàng đương nhiên không muốn. Nhưng Tạ Uẩn quyền cao chức trọng như vậy, nàng từ chối hình như cũng chẳng có tác dụng.

Lỡ như hắn thẹn quá hóa giận thì phải làm sao bây giờ?

Tạ Uẩn nhìn nàng nói: “Tang cô nương, ngươi thích ta có đúng không?”

Hắn quả nhiên!

Cuối cùng vẫn hỏi ra, hắn thậm chí trực tiếp nhảy vọt qua bước thổ lộ tình cảm của mình mà trực tiếp hỏi ý nguyện của nàng.

Cái này làm cho người ta trả lời làm sao chứ?

Nếu nói không thích thì hắn thật sự sẽ không thẹn quá hóa giận sao?

Tại sao ánh mắt của hắn có thể thản nhiên như vậy chứ?

Tang Yểu do dự nửa ngày, cuối cùng thử thăm dò hỏi: “Ta…… Có thể không thích sao?”

Đáp án không thể tưởng tượng được.

Lông mày của Tạ Uẩn nhăn lại, không thể hiểu được. Nhưng chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì, hắn nói thẳng: “Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không thì ta đều hy vọng sau này ngươi không cần tốn công sức ở trên người của ta.”

Tạ Uẩn trời sinh là người có tính tình lạnh nhạt.

Không chỉ có tình yêu, ở trên người hắn thì tình bạn và tình thân đều có vẻ lạnh nhạt.

Ánh mắt của Tang Yểu cũng trở nên rất kỳ quái, hắn đang nói cái quỷ gì vậy?

Ai tốn công sức ở trên người hắn.

“Cho nên những chuyện trước đây, ta sẽ không so đo với ngươi.”

Hắn tự giác cảm thấy mình đã cho vị cô nương quả táo này ân huệ vô cùng lớn, rốt cuộc thì từ lúc bắt đầu nàng mượn chuyện đưa trà để thể hiện vẻ quyến rũ ở trước mặt hắn. Sau đó lại trăm phương nghìn kế tiếp xúc với hắn, thậm chí còn thẹn quá hóa giận mắng hắn vài lần.

Tang Yểu thật sự không hiểu là hắn đang nói cái gì.

Ngay từ đầu nàng còn nghĩ rằng là bản thân quá ngốc, không thể đuổi kịp suy nghĩ của Tạ Uẩn. Sau đó suy nghĩ nửa ngày, thật sự là nghĩ không ra, lẩm bẩm một câu: “Ngươi rất kỳ quái, rốt cuộc là ai đang tốn công sức trên người ai……”

Tạ Uẩn nghe thấy được.

Nữ nhân này lại bắt đầu trả đũa, giả bộ cũng rất giống đó.

Tang Yểu cảm thấy phiền, nàng nói: “Ta còn không phải là mắng ngươi hai câu thôi sao, ngươi tức giận thành như vậy sao?”

“Nếu ngươi không vui thì trực tiếp nói với ta là muốn bây giờ ta làm cái gì là được rồi.”

Nàng cũng không phải loại người mắng người khác rồi không chịu trách nhiệm, rốt cuộc là mắng lại hay là dập đầu hoặc là xin lỗi đều không thể thương lượng được sao? Tại sao cứ phải nói những lời mà nàng không thể hiểu rõ vậy?

Ngoài ra đêm hôm khuya khoắt, bọn họ cũng có thể coi như trai đơn gái chiếc, hình như ở bên cạnh nhau như vậy cũng không tốt lắm đâu.

Nàng cúi đầu hừ một tiếng nói: “Hơn nửa đêm không ngủ được, ngươi lại ở bên cạnh ta thì muốn làm cái gì chứ?”

“……”

Hắn hơi híp mắt lại, ánh mắt nguy hiểm.

Lần trước khi Tạ Uẩn tức giận đến mức không thể nói nên lời, vẫn là nàng vu oan nói hắn nhìn lén nàng.

Im lặng nửa ngày, Tạ Uẩn nói: “Tang đại nhân biết miệng của ngươi cứng như vậy không?”

Tang Yểu phản bác theo bản năng nhưng không đợi nàng nói ra lời nói tiếp theo thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Tịnh Liễm ở bên ngoài rất không muốn lên tiếng: “Công tử.”

Ánh mắt của Tạ Uẩn còn đang nhìn chằm chằm Tang Yểu, giọng nói lạnh lẽo nói: “Nói.”

Tang Yểu bị hắn nhìn đến mức hơi sợ hãi, đột nhiên cảm thấy hắn tức giận nhưng không biết hắn tức giận về cái gì?

Bên ngoài Tịnh Liễm đau khổ nghĩ, hắn cũng không muốn cắt ngang hai người hẹn hò nhưng hắn thật sự không thể khống chế được Ngũ điện hạ.

“Ngũ điện hạ vẫn ồn ào nói muốn gặp ngài, bây giờ đồ trong phòng đều đã bị ngài ấy đập nát hết rồi.”

Tạ Uẩn đứng dậy mở cửa ra.

Tịnh Liễm không nghĩ tới cửa mở nhanh như vậy, không cẩn thận nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh băng của chủ tử nhà mình.

Xong đời, trông tức giận không hề nhẹ.

Tịnh Liễm vội vàng cúi đầu nói: “Công tử, Ngũ điện hạ ngài ấy……”

“Ngay cả chuyện này cũng không thể xử lý được, ngươi là phế vật sao?”

Hô hấp của Tịnh Liễm cứng lại nói: “Thuộc hạ đã ——”

Tạ Uẩn đi lướt qua hắn: “Ngậm miệng của ngươi lại.”

Tịnh Liễm ngậm miệng, yên lặng đi theo phía sau hắn.

Mà giờ phút này Tang Yểu cũng không hề vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK