Tang Yểu kêu người đặt ghế dựa ở dưới mái hiên, sau đó cầm thoại bản chưa đọc xong ở dưới mái hiên.
Nhưng đọc được hai trang thì nàng cảm thấy không hề thú vị, nàng nhớ tới quyển sách nhỏ mà Tạ Uẩn viết và thầm nghĩ chuyện hành phòng trong quyển này và hành phòng trong tưởng tượng của Tạ Uẩn rốt cuộc có cái gì khác nhau.
Nàng cũng rất lâu chưa đọc nó nên cũng đã quên mất một chút, trong lòng cảm thấy hơi tò mò.
Nàng nói: “Hoài Mộng, ngươi cầm quyển sách ta đặt trong hộp nhỏ lại đây.”
“Chìa khóa ở dưới bình hoa.”
Mà giờ phút này, Tịnh Liễm đang bước nhanh trên con đường đá.
Đi cùng với hắn là người hầu tên là Thải Tư trước đây từng hầu hạ bên cạnh Tạ Uẩn, chỉ là sau này hắn được chuyển đi nơi khác.
Tịnh Liễm vẫn luôn không hề thích hắn.
Không thể nói rõ là tại sao, có thể là bởi vì khí chất đáng khinh của hắn.
Thải Tư thở dài và nói với hắn: “Không ngờ rằng chủ tử thật sự có một ngày cây vạn tuế nở hoa.”
Điều đó không phải là điều vô nghĩa sao, cũng không xem thiếu phu nhân của bọn hắn là ai.
Tịnh Liễm ừ một tiếng, nói: “Thiếu phu nhân xinh đẹp tuyệt trần, dịu dàng hiền lành. Chủ tử có ánh mắt rất tốt.”
Thải Tư gật đầu nói: “Đó là đương nhiên rồi.”
“Chỉ là luôn cảm thấy hơi tiếc nuối một chút.”
Tiếc nuối?
Tịnh Liễm hơi nheo đôi mắt lại nhìn hắn, “Hả?”
Thải Tư đè thấp giọng nói, chỉ nghĩ là đang nói chuyện phiếm nên nói: “Ta lén nói cho ngươi biết trước kia ta còn nghĩ rằng chủ tử sẽ ở bên nhau với nữ nhi của Lý Thượng thư. Ta cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi.”
Tịnh Liễm không hề hé răng.
Thải Tư lại nói: “Trước kia ta còn ngẫu nhiên mua hai quyển thoại bản viết về hai người bọn họ, trong đó viết rất đau khổ triền miên.”
“Tuy rằng ta cũng không hiểu rõ về Lý cô nương, nhưng khi đó ta cảm thấy chủ tử và Lý cô nương rất hợp nhau!”
Giọng nói của hắn dừng lại: “Hử? Tịnh Liễm, vẻ mặt của ngươi là gì vậy?”
Tịnh Liễm cong khóe môi lên và rốt cuộc tìm được nguyên nhân bản thân không thích hắn.
Còn có thể là vẻ mặt gì chứ? Đương nhiên là vẻ mặt mạng ngươi xong rồi.
Hắn mỉm cười nói: “Thải Tư, mấy năm nay ngươi vất vả rồi.”
“Nhưng lời ngươi nói ta sẽ nói lại cho chủ tử nghe, vì vậy ngươi tự cầu phúc cho mình đi.”
Hắn nói xong thì trực tiếp sải bước rời đi, cho đến khi đi đến Tây Hành Uyển theo mệnh lệnh của Tạ Uẩn đi truyền lời cho Tang Yểu.
Vừa mới đến gần thì hắn nhìn thấy trong màn mưa có một vị thiếu nữ mặc chiếc váy màu tím đang lặng lẽ ngồi đọc sách ở dưới mái hiên.
Thật đẹp.
Trong nháy mắt đôi mắt của Tịnh Liễm đã được tinh lọc.
Hắn bước nhanh đến gần nói: “Thiếu phu nhân.”
Ánh mắt của Tang Yểu di chuyển khỏi quyển sổ tay, sau đó nhìn về phía Tịnh Liễm và kinh ngạc nói: “Tịnh Liễm, tại sao ngươi lại đến đây?”
Tịnh Liễm nói: “Thiếu phu nhân, là công tử kêu thuộc hạ tới nói cho ngài biết mới vừa rồi Trần đại nhân lại đây nên có lẽ còn nửa nén hương nữa thì ngài ấy mới có thể trở về được.”
Tang Yểu a một tiếng.
Tịnh Liễm gật đầu, khi đang muốn rời đi thì ánh mắt đột nhiên nhìn đến quyển sách trong tay Tang Yểu.
Hử? Hơi quen mắt một chút.
Không xác định lắm, lại nhìn một cái đi.
“……”
Thời gian giống như trở nên im lặng vào giờ phút này.
Màu sắc ố vàng kia, góc sách bị cong lên và độ dày thích hợp. Tất cả đều trùng khớp với bảo bối đã đột nhiên biến mất mấy tháng trước của hắn.
Quyển sách này cho dù hóa thành tro thì hắn cũng nhận ra được!
Tang Yểu nhìn hắn và nói: “Tịnh Liễm, có chuyện gì sao?”
Giọng nói của Tịnh Liễm giống như bị nghẹn lại, ngón tay của hắn cứng đờ, nói không nên lời, cũng không thể nhúc nhích được.
Thật ra cả đời này của hắn đã gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn nhưng có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn nhớ mãi khoảnh khắc này.
***
Tiếng mưa rơi tí tách.
Một chút một chút giống như đánh vào trong đầu của Tịnh Liễm.
Hắn nhìn chằm chằm quyển sách trong tay của Tang Yểu, đó là quyển sách hắn đã từng ngày đêm tơ tưởng và luôn mang theo ở bên người. Quyển sách hắn dốc hết tâm huyết sáng tác mấy năm, hắn cảm thấy bản thân giống như bị một tia sét đánh xuống từ đầu tới chân.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bảo bối của hắn sẽ có một ngày lấy cách thức này xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hắn không thể nói thành lời.
Tang Yểu nhìn thấy Tịnh Liễm nhìn chằm chằm đồ trong tay của nàng bằng vẻ mặt phức tạp, mới đầu nàng còn không hiểu rồi sau đó nàng đột nhiên nhận ra.
Đúng rồi, nàng nhớ ra rồi.
Có lẽ Tịnh Liễm cũng biết về quyển sách nhỏ này, lúc trước Tạ Uẩn và Tịnh Liễm cùng nhau tới phủ nha Hình Bộ và sau đó Tịnh Liễm còn đặc biệt tới hỏi qua nàng về chuyện liên quan tới quyển sách nhỏ này.
Chỉ là khi đó nàng cũng chưa lộ ra cái gì mà thôi.
Nhưng nay đã khác xưa, dù sao gì thì quyển sách nhỏ cũng phải đưa đến trước mặt Tạ Uẩn nên hôm nay bị Tịnh Liễm nhìn thấy thì cũng không có gì đáng trách.
Nàng nhỏ giọng nói: “Tịnh Liễm, ngươi biết quyển sách này không?”
Tịnh Liễm đứng ở trên bậc thang, sau giây phút tuyệt vọng ngắn ngủi thì hắn miễn cưỡng điều chỉnh lại. Hắn mím môi và cố gắng phân tích tình huống hiện tại.
Bây giờ hắn còn khoẻ mạnh, thậm chí không có thiếu cánh tay hay gãy chân. Điều này chứng minh rằng chủ tử nhà hắn chắc là còn chưa biết về quyển sách này.
Quyển sách này cũng không có ghi tên, hắn tin tưởng bản thân chưa từng bại lộ nét chữ ở trước mặt Tang Yểu cho nên khả năng Tang Yểu phát hiện ra là không lớn.
Nhắc đến chuyện này, Tịnh Liễm đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước hắn đã từng trong một lần cung yến hỏi qua Tang Yểu một lần!
Chuyện xảy ra mấy tháng trước nhanh chóng hiện lên ở trước mắt Tịnh Liễm. Hắn nghĩ nếu quyển sách có thể xuất hiện ở trong tay của Tang Yểu thì chứng minh rằng hắn đã làm mất trong cái lần đi đến phủ nha Hình Bộ.
Sau đó Tang cô nương nhặt được nó, hắn đi hỏi, Tang cô nương không có nói thật.
…… Nếu là ai gặp phải chuyện này thì cũng không nói sự thật.
Tang Yểu chắc chắn đã lật xem, nghĩ đến trên đó viết cái gì thì Tịnh Liễm cảm thấy bản thân muốn chết ngay lập tức.
Lúc trước nếu hắn không không hỏi còn tốt, nếu hắn hỏi vậy thì không phải chứng minh với Tang Yểu rằng hắn biết về quyển sách này sao?
Ai đó tới cứu hắn đi!
Tịnh Liễm càng cảm thấy tuyệt vọng, hắn rốt cuộc phải làm sao bây giờ.
Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của Tang Yểu, Tang Yểu có một đôi mắt hạnh xinh đẹp nên khi nhìn vào đôi mắt trong sáng của nàng giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Cho nên hắn rốt cuộc là nên thừa nhận hay không thừa nhận?
Có lẽ là do Tịnh Liễm do dự lâu lắm, Tang Yểu nói xong rồi tự trả lời nói: “Ngươi chắc chắn biết nó.”
…… Xong đời.
Quả nhiên, hắn biết ngay mà.
Tịnh Liễm không biết bản thân muốn đền bù như thế nào mới được, hắn mím chặt môi lại và sau đó đau khổ mở miệng nói: “Thiếu phu nhân, thuộc hạ……”
Một câu tội đáng chết vạn lần còn chưa nói ra tới thì Tang Yểu lại nói: “Tạ Uẩn còn không biết ta phát hiện ra cái này, tạm thời ngươi đừng nói cho chàng ấy biết.”
Vẻ mặt của Tịnh Liễm cứng đờ một lúc, hắn ngơ ngác a một tiếng.
Có ý gì vậy?
Tịnh Liễm nói: “Thiếu phu nhân, ý của ngài là……?”
Tang Yểu nói: “Ngươi xem qua cái này chưa?”
Sắc mặt của Tịnh Liễm trở nên phức tạp, đương nhiên là hắn xem qua rồi. Còn xem qua không ngừng một lần và bìa sách ố vàng này cũng là do hắn làm.
Nhưng hắn càng ngày càng không rõ, thiếu phu nhân trông không có ý định muốn trách tội hắn.
Nhưng chuyện này thật sự rất không thích hợp.
Tang Yểu lại tự mình đáp: “Ngươi chắc chắn chưa từng xem qua có đúng không?”
“……”
Tịnh Liễm trịnh trọng gật đầu và nói: “Thuộc hạ chưa từng thấy qua.”
Tang Yểu cũng gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ là Tạ Uẩn sẽ không cho xem qua thứ này.”
Nàng rất có hứng thú hỏi Tịnh Liễm: “Ngươi cảm thấy Tạ Uẩn là một người như thế nào?”
Ánh mắt của Tịnh Liễm miễn cưỡng rời khỏi cái quyển sách có khả năng làm cho hắn mất mạng này và hắn nói: “…… Thuộc hạ không dám nhận xét.”
Tang Yểu nói: “Không sao hết, ta sẽ không nói cho hắn biết.”
Tịnh Liễm luôn có tin tưởng và ấn tượng tốt vượt mức bình thường với Tang Yểu, hắn căn bản không thể từ chối yêu cầu của Tang Yểu và sau khi im lặng một lúc thì hắn mở miệng nói: “Thuộc hạ cảm thấy công tử có tài năng xuất chúng, tính tình rất nghiêm túc và cẩn thận, còn rất đáng tin cậy.”
Thấy sắc mặt của Tang Yểu không hề thay đổi, Tịnh Liễm suy đoán một lúc và cảm thấy có lẽ là hắn luôn khen Tạ Uẩn như vậy thì cũng không được tốt lắm.
Cần phải tìm vài chỗ không tốt, hắn bắt đầu vắt hết đầu óc suy nghĩ.
Trên thực tế chủ tử nhà hắn thật sự có rất nhiều chỗ không tốt, căn bản không thể dễ dàng nói ra được.
Tuy rằng nói như vậy nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ở trước mặt Tang Yểu bại lộ khuyết điểm của chủ tử. Cách nửa ngày, hắn từ trong những cái đó khuyết điểm đó lấy ra một cái không phải rất quan trọng và nói: “Ngày thường công tử cũng không có sở thích gì, phần lớn thời gian đều dành cho chính sự nên có lẽ sẽ hơi cũ kỹ một chút?”
Sau đó hắn lại nói thêm: “Nhưng chỉ là ngẫu nhiên.”
Hắn nói: “Chủ tử có đôi khi vẫn rất dí dỏm.”
Ví dụ như khi mắng hắn.
Tang Yểu gật đầu, nhớ tới gương mặt lạnh lùng của Tạ Uẩn và đồng ý nói: “Thật sự cũ kỹ.”
Nàng tùy tay mở quyển sách trong tay ra, những chữ viết quen thuộc trên trang sách không ngừng chọc vào đôi mắt của Tịnh Liễm.
Tang Yểu nhìn những từ ngữ phong hoa tuyết nguyệt trong quyển sách và nói: “Tịnh Liễm, ta nói cho ngươi biết chủ tử của ngươi rất biết giả bộ. Ngay cả ngươi đều bị hắn lừa.”
Nàng chỉ quyển sách trong tay và nói: “Đây là do hắn viết.”
Tịnh Liễm: “…… Hả?”
Tang Yểu lại nói: “Đừng nhìn cái người cũ kỹ kia trông rất nghiêm túc, thật ra trong lòng rất điên cuồng.”
“……”