Mục lục
Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc trời đã hoàn toàn đen sì.

Ánh nến lung lay, Tịnh Liễm không nhìn rõ sắc mặt Tạ Uẩn nhưng dựa trực giác nhiều năm nói cho hắn biết, người nam nhân trước mặt này càng ngày càng không vui.

Hắn hít sâu một hơi, khó khăn nói: “…… Phu nhân nhất định sẽ chuẩn bị cho ngài một bộ còn đẹp mắt hơn.”

Nhưng mà không có.

Tạ Uẩn thậm chí căn bản không biết cuối cũng những mẫu thêu này còn trực tiếp được thêu ở trên trang phục.

Cấp dưới của hắn lại có thể trước hắn một bước, mặc vào trên người những bộ y phục mới đầu tiên được thêu mẫu mới mà Tang Yểu mới đưa mấy ngày trước.

Mà hôm nay nàng căn bản không để ý đến hắn.

“Cởi ra.”

“Hiện tại cởi ngay lập tức.”

“……”

Cởi ra làm gì, cho ngài mặc sao?

Tịnh Liễm bình tĩnh lại, nhìn đồ chó trước mặt rõ ràng đang bực bội. Hắn hốt thuốc đúng bệnh, nói: “Chủ tử, thiếu phu nhân thích ngài như vậy, nhất định sẽ chuẩn bị cho ngài.”

Lời này không biết đã chọc trúng chỗ nào của Tạ Uẩn, tóm lại hắn không tiếp tục bắt hắn ta cởi ra nữa.

Tịnh Liễm thấy sự việc đã dịu đi nên không ngừng cố gắng nói: “Thuộc hạ từng nghe Nhiên Đông nói, lúc trước khi thành hôn, thiếu phu nhân để đưa túi thơm cho ngài đã phải thêu đi thêu lại hơn hai mươi lần đó.”

“Sau đó mới chọn ra một cái trong đó đưa cho ngài.”

Cách một lúc sau, Tạ Uẩn nói: “Thật sự?”

“Hoàn toàn chính xác!”

Tạ Uẩn chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi.

Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ thích là người bị động, cũng không cho phép Tang Yểu yêu thích đồ vật gì khác nhiều hơn yêu thích hắn.

Hiện giờ hắn đã bình tĩnh lại một chút. Hắn cảm thấy cần thiết phải làm gì đó.

“Ngày mai ngươi cũng mang hai cuốn sách còn lại đến đây.”

Bản thân hắn kinh nghiệm rất thiếu thốn cho nên cần thiết phải học tập thêm.

Đánh giá từ mấy ngày nay, cuốn sách rách nát kia dường như có thể dùng được.

Gần đây sự xấu hổ của Tịnh Liễm đã bị tê liệt vì cuốn sách này. Hắn đành phải cắn răng đồng ý.

Tình huống phát triển cũng trở nên hơi kỳ lạ.

Tịnh Liễm đứng hồi lâu, hắn nhìn Tạ Uẩn rõ ràng đang cầm bút nhưng một chữ cũng chưa biết. Có lẽ là do bóng đêm, cũng có lẽ là do tâm tình Tạ Uẩn không tốt nên thoạt nhìn không rảnh xử trí hắn.

Gan hắn lớn lên không ít, do dự hồi lâu, hắn nói: “Thiếu gia, có một chuyện khiến thuộc hạ băn khoăn bấy lâu nay.”

Đại khái là nghĩ rằng Tịnh Liễm còn có chỗ có ích, Tạ Uẩn nói: “Nói.”

Tịnh Liễm nói: “…… Ngài thích thiếu phu nhân khi nào vậy ạ.”

Hắn đã băn khoăn rất lâu, rõ ràng mỗi ngày hắn đều theo sát Tạ Uẩn một tấc cũng không rời. Kết quả không biết khi nào hai người này lại vừa mắt nhau, không hiểu sao lại thành hôn như vậy.

“Ai nói ta thích nàng.”

Cái từ thích này quá mức xa lạ.

Tạ Uẩn chưa bao giờ dùng từ ngày để định nghĩ tình cảm của hắn với Tang Yểu cho nên mới đầu Tạ Uẩn cũng không định để ý đến hắn ta.

Gió đêm thổi qua rừng trúc, lá trúc đung đưa xào xạc, khiến cho căn phòng càng trở nên yên tĩnh.

Cách một lúc lâu sau, cơn gió mùa hè mát lạnh thổi qua cửa sổ đang mở rộng, giọng nói của nam nhân dường như hòa vào trong gió.

Hắn cũng không tiếp tục phủ nhận mà không kiên nhẫn nói một câu:

“Ta làm sao biết được.”

Tịnh Liễm bắt đầu nhớ lại mấy năm nay.

Hắn hầu như mỗi ngày đều một tấc cũng không rời đi theo bên cạnh Tạ Uẩn, hắn biết số lần Tạ Uẩn và Tang Yểu gặp mặt cũng không nhiều. Một người là quan viên triều đình, một người khác là tiểu thư khuê các không thích ra ngoài. Hai người thật sự rất khó liên quan với nhau.

Chỉ có yến tiệc cung đình lớn thì hai người họ mới có cơ hội gặp mặt nhưng cho dù là yến tiệc cung đình thì hai người bọn họ cũng không thể nhiều lần đều gặp nhau.

Suy nghĩ của hắn bay xa, hắn không khỏi lại nhớ tới lần đầu tiên khi hắn cảm thấy Tạ Uẩn và Tang Yểu rất xứng đôi.

Khi đó Tang Yểu tuổi còn nhỏ, Tạ Uẩn cũng mới vào triều đình.

Bởi vì Tạ Uẩn đã từng giúp tiểu Tang Yểu một lần cho nên dù cho chủ tử nhà hắn còn nhỏ tuổi đã làm cho người khác cảm thấy không thích nhưng mỗi lần Tang Yểu nhìn thấy Tạ Uẩn thì sẽ chủ động chào hỏi và nói lời cảm ơn với hắn.

Đó là một lần gặp hiếm khi có được, có lẽ Tạ Uẩn cũng đã quên mất rồi.

Dù sao cũng ở trong một ngày kia hắn nhìn thấy tiểu cô nương mềm mại đáng yêu nhìn chằm chằm Tạ Uẩn rất lâu, sau đó khi hai người trùng hợp đứng chung một chỗ thì lấy hết can đảm nói với hắn: “Ca ca, ta thêu một con bướm nhỏ. Ta có thể tặng cho ca ca được không?”

Tạ Uẩn cũng không hề nhìn nàng: “Không được.”

Thật ra chuyện này cũng phù hợp với phong cách trước sau như một của Tạ Uẩn.

Mấy năm trước Tạ Uẩn còn nghiêm túc hơn so với Tạ Uẩn bây giờ, có thể đồng ý mới là lạ đó.

Tang Yểu lại chưa từ bỏ ý định nói: “Nhưng phụ thân của ta nói phải tri ân báo đáp.”

Nàng kéo ống tay áo của Tạ Uẩn rồi lại nói: “Ca ca có thể chờ ta một lát được không? Ta sẽ đi lấy ngay.”

Tạ Uẩn rút ống tay áo ra từ trong tay của nàng ra, sau đó nói: “Ta không muốn nói lại lần thứ hai.”

Sau đó Tang Yểu không hề lên tiếng nữa, có lẽ là bị thái độ bất cận nhân tình của chủ tử xúc phạm rồi. (Bất cận nhân tình: Không hiểu thấu tình cảnh của người khác.)

Chỉ là sau đó lúc gần đi, Tang Yểu đứng ở trước mặt Tạ Uẩn, nàng ngửa đầu vội vàng nói với hắn: “Ca ca chờ ta một chút, nửa tiếng sau ta sẽ quay lại ngay.”

Nàng nói xong thì chạy đi ra ngoài, thậm chí không chờ Tạ Uẩn trả lời lại.

Có thể là sợ Tạ Uẩn lại từ chối nàng lần nữa, hoặc lo lắng nói thêm một câu nữa thì sẽ lãng phí thời gian của Tạ Uẩn.

Thật ra thời gian nửa tiếng rất ngắn, hắn còn hỏi Tạ Uẩn: “Công tử, chúng ta có đợi không?”

Tạ Uẩn không chờ, hắn trực tiếp rời đi.

Năm đó đúng là vào đầu mùa hè, Tạ Uẩn trở lại Hàn Lâm Viện và Trần Khả đang chờ hắn ở đó. Hai người họ nói chuyện với nhau ở trong thư phòng sáng ngời.

Cảm giác đã qua rất lâu, khi Tịnh Liễm đứng bên cạnh cảm thấy hơi nhàm chán thì sẽ tùy ý liếc mắt nhìn chủ tử một cái.

Trần Khả còn đang lải nhải, nhưng năm đó Tạ Uẩn cũng mới mười bảy tuổi nên cũng không nghiêm túc lắng nghe.

Tạ Uẩn hiếm khi ngẩn người giống như hắn, chỉ là ánh mắt của Tạ Uẩn dừng ở ngoài cửa.

Giữa trưa, ánh nắng sáng ngời và chiếu vào trên bậc thềm, những cái cây xanh ngắt tạo thành bóng râm râm mát rộng lớn.

Mấy con bướm nhỏ màu trắng đang nhẹ nhàng bay múa ở dưới chùm tia sáng, sau đó dừng ở trên cây hoa lan trước cửa thư phòng.

Tịnh Liễm không biết.

Ở trong nháy mắt kia Tạ Uẩn có nhớ tới tiểu cô nương nói đã thêu con bướm nhỏ cho hắn không?

Nàng có lẽ tràn đầy mong chờ chạy về chỗ cũ sau đó lại không nhìn thấy ai hết.

***

Ngay từ đầu Tạ Uẩn vốn định đi đến thư phòng, hắn ít nhất muốn ở chỗ này khoảng một canh giờ rồi mới quay trở về. Đến lúc đó Tang Yểu làm xong nhớ tới hắn thì phải tự đến đây tìm hắn.

Ai kêu vừa rồi nàng không chịu để ý đến hắn.

Nhưng cứ như vậy chán muốn chết nhìn nửa canh giờ trôi qua, Tạ Uẩn cảm thấy thật sự không thú vị, lại đứng lên một mình quay trở về.

Ánh nến trong phòng vẫn còn sáng ngời.

Tang Yểu ngồi dựa vào trên ghế hoa, trong tay là một rổ những sợi chỉ thêu lộn xộn. Mái tóc dài đen nhánh của buông xõa, thiếu nữ nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Có lẽ do đọc quá nhiều thoại bản nhàm chán đó hoặc là bị Tịnh Liễm ảnh hưởng nên trong lòng Tạ Uẩn không chịu khống chế mà hiện lên mấy chữ.

Rất thích.

Không thể phủ nhận.

Tạ Uẩn cố ý bước đi nhẹ nhàng, sau đó hắn đi qua lấy đi đồ trong tay nàng, ôm nàng vào trong lòng ngực, trong lúc đó khăn tay đặt ở trên tay vịn nhẹ nhàng rơi xuống.

Tạ Uẩn ôm nàng đi về phía giường, động tác của hắn nhẹ nhàng nhưng Tang Yểu vẫn tỉnh lại một chút. Nàng dựa vào ngực hắn mơ mơ màng màng nói: “Ta còn chưa có làm xong.”

Tạ Uẩn nói: “Không làm nữa.”

Tang Yểu mở to hai mắt, nàng đã bị Tạ Uẩn đặt ở trên giường nhưng nàng vẫn không buông cánh tay đang ôm hắn ra, nàng nói: “Vừa rồi chàng đi đâu vậy?”

Tạ Uẩn đương nhiên sẽ không nói cho Tang Yểu biết là vừa rồi hắn chờ nàng đi dỗ dành hắn, hắn chỉ nói: “Ta có chút việc đi ra ngoài một chuyến.”

Tang Yểu a một tiếng, nàng nhìn về chỗ nàng mới vừa ngồi. Cái khăn trắng tinh vừa mới thêu xong không biết từ khi nào đã rơi xuống đất.

Nàng nhíu mày vội vàng nói: “Khăn của ta!”

Khi Tang Yểu muốn đi xuống giường nhặt cái khăn lên thì Tạ Uẩn đã đè nàng lại, sau đó hắn đi nhặt lên giúp nàng.

Khăn lụa mềm mại nằm ở trên đầu ngón tay, đây là cái khăn tay thêu vừa mới làm xong. Góc trái trên cùng là hoa văn đơn giản, là hình con bướm đang sải cánh.

Động tác của Tạ Uẩn ngừng lại một chút, hắn nhíu mày nhìn hoa văn đơn giản này. Tuy đơn giản nhưng cách thêu rất độc đáo.

Khác biệt với ngày nay mọi người thích sống động như thật, đôi cánh của con bướm xòe thẳng ra và các góc được thêu theo cách thêu cũ. Cũng không có bất kỳ hoa văn nào khác nhưng nguyên nhân chính là như vậy nên có loại cảm giác vừa đẹp vừa nghiêm túc, cẩn thận.-

Khăn tay của nữ nhân thích dùng tơ lụa màu sắc rực rỡ hoặc là lụa mỏng xinh đẹp, cái hắn đang cầm trong tay vừa thấy thì biết là khăn tay của nam nhân.

Tạ Uẩn cầm khăn tay ở trong lòng bàn tay, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên.

Hắn biết ngay mà, ngay cả Tịnh Liễm cũng có nên chắc chắn là hắn cũng có. Hoa văn này rất tinh xảo, cách thêu phức tạp, vừa thấy thì biết Tang Yểu phải thêu rất lâu mới có thể làm xong.

Hắn đến gần Tang Yểu, sau đó cúi đầu hôn lên môi của nàng, nói thẳng: “Ta rất thích.”

Tang Yểu nở nụ cười, sau đó nói: “Thích thì tốt rồi.”

Nàng từ trong tay Tạ Uẩn lấy lại cái khăn tay và sau đó nói: “Ngay cả chàng đều thích nên chắc chắn những nam nhân khác đều sẽ thích.”

Tạ Uẩn: “…… Nam nhân khác?”

Tang Yểu gật đầu nói: “Ngày mai ta muốn cầm nó mang đến xưởng thêu, sau khi tập trung nhanh chóng chế tạo thì có thể bán được.”

“……”

Rất tốt, cái này không phải là cho hắn, là nàng cố ý thiết kế cho nam nhân khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK