Sau khi đi vào Toái Ngọc Các, Tang Yểu đi thẳng đến mục tiêu lấy bộ diêu của mình. Khi nàng kiểm tra, để gã sai vặt cất vào hộp gỗ thì đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại truyền đến từ phía sau.
“Không phải các ngươi đã làm hai chiếc châu thoa trân châu mới sao? Lấy ra xem nào.”
Tang Yểu luôn cảm thấy giọng nói này có chút quen tai.
Nàng lặng lẽ quay đầu lại, nhìn thấy một vị nữ tử mỹ lệ mặc máy trăm hoa dài phết đất đang nhàn nhã đi ở phía sau nàng. Hai bên nàng là tủ lưu ly để trưng bày, đủ dạng kiểu dáng châu thoa, ngọc hoàn đều ở bên trong.
Là Minh Dung.
Trước kia, ấn tượng của Minh Dung với Tang Yểu là lạnh lùng, thoát tục. Hiện tại, ấn tượng của nàng với Minh Dung dần dần biến thành nữ tử quyến rũ trong cơn mưa to kia.
Tang Yểu không phải cố ý, mà là hôm đó nàng thật sự nghe rất lâu. Hai người bọn họ làm việc động tĩnh rất lớn, lại còn thích nói vài lời trợ hứng. Mỗi một câu đều làm Tang Yểu trợn mắt há hốc mồm. Thật sự để lại ấn tượng sâu sắc cho Tang Yểu.
Giọng nói của nàng ta càng ngày càng gần, bởi vì trong lòng nàng có giấu một bí mật lớn nên trái tim đập thình thịch.
Nàng cứng cổ, yên lặng cầu nguyện tốc độ của gã sai vặt nhanh lên.
Thật vất vả làm xong hết thảy, Tang Yểu đang chuẩn bị dẫn Nhiên Đông rời đi thì Minh Dung lên tiếng nói: “Này, vị tiểu thư kia.”
Tang Yểu không quay đầu lại, vị tiểu thư nào.
Hẳn là không phải nói nàng chứ?
Thanh âm phía sau ngừng lại một chút, thị nữ thì thầm nhắc nhở, một lát sau, Minh Dung lại nói: “Tang…… Yểu?”
Sắc mặt Tang Yểu suy sụp, sau đó, nàng nhanh chóng điều chỉnh thành nụ cười hiền lành, quay đầu lại, nói: “…… Minh tiểu thư.”
Minh Dung vẫy tay với nàng, nói: “Ngươi tới đây nhìn giúp ta xem cái nào đẹp hơn?”
Lại là người không thể trêu vào, Tang Yểu nhận mệnh đi tới.
Minh Dung chỉ vào cái khay trước mặt, nói: “Chính là hai cái này.”
Hai chiếc trâm vô cùng giống nhau. Tang Yểu cố gắng phân biệt, rốt cuộc phát hiện điểm khác nhau.
Nhưng nàng thật sự không giỏi nói chuyện nên chỉ thản nhiên chỉ vào một cái, nói: “Minh tiểu thư, ta cảm thấy cái này đẹp.”
Ánh mắt Minh Dung dừng lại ở đó, sau đó gật đầu, nói: “Ngươi nói rất đúng.”
Tang Yểu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Minh Dung: “Ta muốn cả hai.”
Tang Yểu: “……”
Minh Dung nhìn mắt Tang Yểu, nhìn kỹ từ trên xuống dưới, nói: “Thì ra ngươi chính là Tang Yểu, ta còn tưởng rằng ta nhớ nhầm.”
Nàng nhìn về phía quầy trưng bày, giống như là thuận miệng, hỏi: “Hình như, lần trước ta đã gặp ngươi ở yến tiệc ngắm hoa ở phủ Công Chúa.”
Tang Yểu vốn dĩ đã chật vật, vừa bị hỏi như vậy, nàng càng thêm chột dạ.
Sao đột nhiên Minh Dung lại nhắc tới phủ công chúa. Chẳng lẽ nàng ta phát hiện cái gì?
Tang Yểu ừm một tiếng, nói: “Ta cũng không biết vì sao lại nhận được thiệp mời.”
Minh Dung dừng lại ở trước một chiếc vòng ngọc, nói: “Thật sao, nhưng ta nghe nói sau khi yến tiệc, điện hạ đã gặp riêng ngươi.”
Không phải chứ, sao cái này nàng ta cũng biết!
Nàng ta sẽ không biết cả chuyện nàng trốn trong nhà gỗ nhỏ chứ!
Tang Yểu không khỏi nhớ tới lời Tạ Uẩn nói.
Xem ra, khi đó hắn lựa chọn không nói cho nàng biết nam nhân kia là ai là đúng. Với bộ dáng không chút tiền đồ nào của nàng này. Nàng mới biết một nửa đã chột dạ thành như vậy, nếu biết được toàn bộ thì thậm chí không thể nói nên lời.
Nàng lắp bắp nói: “Là…… Là gặp ta, hỏi ta mấy câu.”
Minh Dung liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Ngươi khẩn trương cái gì.”
Tang Yểu yên lặng nói: “Ta không khẩn trương.”
Minh Dung kỳ quái nhìn nàng một cái. Có lẽ là phiền chán, nàng ta nói: “Quên đi. Ta tự xem.”
Tang Yểu như trút được gánh nặng, nàng để Nhiên Đông cầm hộp gỗ nhỏ của các nàng nhanh chóng đi xuống lầu ra khỏi Toái Ngọc Các.
Sớm biết như vậy, còn không bằng chờ người của Toái Ngọc Các mang đồ tới. Nàng thật sự không phải người thận trọng, cũng không biết vừa rồi mình có tiết lộ bí mật hay không.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, trên đời này người biết nàng trốn trong nhà gỗ nhỏ chỉ có Tạ Uẩn và Tịnh Liễm. Hai người bọn họ hẳn là sẽ không nói ra chứ?
Đang suy nghĩ, đột nhiên truyền đến tiếng gọi ở đối diện: “Tang tiểu thư.”
Tang Yểu ngẩng đầu, là Thái Tử Lục Lệ.
Tuy rằng Tang Yểu bất mãn Lục Lệ lừa nàng nhưng Thái Tử chung quy vẫn là Thái Tử. Nàng cong gối hành lễ, nói: “Bái kiến điện hạ.”
Bên cạnh Lục Lệ còn có một nam nhân trẻ tuổi, dáng người cường tráng, ngũ quan tuấn lãng, đôi mắt thâm thúy, khuôn mặt có chút cảm giác xa lạ lại có chút quen mắt.
Lục Lệ vội vàng nói: “Không cần đa lễ.”
Hắn lại cười giới thiệu nói: “Đây là Nhung Yến. Ngươi hẳn đã từng thấy hắn.”
Họ Nhung chỉ có một nhà. Nói vậy, vị này chính là tiểu hầu gia của Nhung gia. Tang Yểu quả thật gặp qua vài lần, chỉ là nàng chưa từng nhớ kỹ hắn. Nghe nói hắn gần như lớn lên cùng với Lục Lệ. Quan hệ của hai người vô cùng tốt.
Nàng lại hành lễ, nói: “Bái kiến tiểu hầu gia.”
Nhung Yến nói: “Tiểu thư không cần đa lễ.”
Thanh âm trầm thấp, có vài phần ngả ngớn.
Tang Yểu cảm thấy giọng nói này có chút quen tai.
Lục Lệ nói: “Tang tiểu thư, không ngờ có thể gặp ngươi ở đây. Nếu ngươi thích cái gì ở Toái Ngọc Các có thể nói với Nhung Yến. Nơi này chính là chỗ của hắn. Cô bảo hắn đưa cho ngươi.”
Nhung Yến nhìn khuôn mặt diễm lệ của Tang Yểu, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, ngài không cần mở miệng. Đồ vật nơi này có thể được tiểu thư coi trọng chính là phúc khí của nó.”
Lục Lệ bật cười ha ha, nói: “Tang tiểu thư. Ngươi đừng có tin lời hoa ngôn xảo ngữ này của hắn.”
Tang Yểu không trả lời, xấu hổ cười.
Nàng còn đang cố gắng nhớ lại rốt cuộc đã nghe thấy giọng nói này ở đâu.
Lục Lệ nhìn về phía Nhung Yến, nói: “Đúng rồi. Không phải ngươi nói muốn vào kiểm tra sổ sách sao. Đúng lúc Cô cũng có chuyện muốn nói với Tang tiểu thư.”
Sau khi Nhung Yến rời đi, Tang Yểu quay đầu nhìn thoáng qua.
Bước chân nam nhân trầm ổn, bước vào Toái Ngọc Các, thanh hình cao lớn bước lên thang lầu.
Lục Lệ đi sóng vai với Tang Yểu. Hắn hỏi: “Tang tiểu thư, mèo con có khỏe không?”
Tang Yểu gật đầu, nói: “Ta cho nó ăn vài thứ, nó ăn xong thì bắt đầu ngủ.”
“Nếu Điện hạ muốn xem, lúc nào cũng có thể tới.”
Lục Lệ cười nói: “Cô tin tưởng ngươi.”
Tang Yểu ừm một tiếng, không nói nữa.
Hai người trầm mặc một lát, đang đi, đột nhiên Lục Lệ mở miệng nói: “Tang tiểu thư, chuyện lần trước …… Là cô làm không đúng.”
Nàng thật sự có tài đức gì có thể bảo Thái Tử xin lỗi nàng. Tang Yểu nghe vậy lập tức xua tay, nói: “Không sao ạ.”
Nghĩ một lúc, nàng lại nói: “…… Ta cũng không chờ quá lâu.”
Chuyện này nàng vốn làm trong lòng nàng có chút không thoải mái nhưng Lục Lệ đã mở miệng xin lỗi, nàng lại đột nhiên không tức giận nữa.
Lục Lệ cúi đầu nói: “Ban đầu, Cô cho rằng ngươi và Tự Bạch, hai người ……Sau đó tự chủ trương cho hai người các ngươi gặp mặt. Chuyện lần trước, Tự Bạch đã nói với Cô.”
“Về sau, Cô sẽ không tiếp tục gây phiền toái cho hai người nữa.”
Tang Yểu ồ một tiếng, nghĩ thầm xem ra Tạ Uẩn cũng không thích nàng đột nhiên xuất hiện ở nơi đó.
Không hài lòng cũng tốt. Dù sao nàng cũng không muốn gặp hắn.
Lục Lệ cúi đầu, vẻ mặt lộ ra vẻ áy náy, nói: “Khi đó, nhìn thấy hai người ở Phương Viên, Cô đã hiểu lầm quan hệ của các ngươi.”
Tang Yểu nhìn hắn, Lục Lệ vốn có một khuôn mặt hiền lành, bộ dáng này càng làm cho người ta không tức giận nổi.
Huống hồ, tốt xấu gì Lục Lệ cũng là Thái Tử, sao có thể nói chuyện khép nép với nàng như vậy. Hơn nữa có lẽ do vừa rồi gặp Minh Dung, hiện tại Tang Yểu cảm thấy Lục Lệ vô cùng thê thảm.
Vị hôn thê không thích hắn, đệ đệ bắt nạt hắn, các đại thần trong triều đều không xem trọng hắn, hắn là một Thái Tử còn phải bị Tạ Uẩn răn dạy.
Tang Yểu nói: “Không sao đâu.”
Nghĩ một lát, nàng lại mỉm cười nói thêm: “Ta còn phải cảm ơn điện hạ đã tặng ta mèo nhỏ đó.”
Hai người trong lúc không nhận ra đã đi được một đoạn.
Lục Lệ nói: “Vậy thì Cô yên tâm rồi.”
Trong lúc trầm mặc, Tang Yểu lại không tự chủ nhớ tới lời Tang Nhân Nguyệt nói. Nàng ta nói Tạ Uẩn sắp đính thân.
Tang Yểu mới không thèm quan tâm cuối cùng Tạ Uẩn sẽ ở bên ai. Nàng chỉ cảm thấy hơi tức giận.
Nếu nàng biết Tạ Uẩn sắp đính thân. Lần trước, cho dù nàng không còn thanh danh. Nàng cũng sẽ không ở chung một phòng với hắn lâu như vậy.
Tang Yểu nhìn chiếc xe ngựa đang đỗ ở trước mặt, do dự một lúc nàng vẫn dừng chân, hỏi: “Đúng rồi điện hạ, có một chuyện…… Thần nữ muốn hỏi điện hạ.”
Lục Lệ ừm một tiếng, nói: “Tang tiểu thư, mời nói.”
Lúc này, hai người đang đứng trước cửa một quán trà.
Trên chỗ lan can lầu hai của quán trà, Tạ Uẩn và đại học sĩ Trần Khả đang ngồi đối diện nhau.
Sau khi trầm mặc một lúc, Trần Khả uống một ngụm trà, nhìn theo ánh mắt Tạ Uẩn xuống. Hắn thở dài một tiếng, nói: “Thái Tử điện hạ.”
Hắn nhìn về phía Tạ Uẩn, nói: “Là ngươi gọi hắn tới đây à?”
Tạ Uẩn nói: “Không có.”
Trần Khả chỉnh sửa y phục, nói: “Nếu đã như vậy, đúng lúc không có việc gì, không bằng đi xuống gặp Thái Tử điện hạ đi.”
Tạ Uẩn thu hồi ánh mắt, đặt chén sứ lên trên bàn, sau đó đứng dậy.
Tang Yểu châm chước mở miệng, cố gắng làm ra vẻ mình chỉ thuận miệng hỏi: “…… Ta nghe nói Tạ đại nhân sắp đính thân, cũng không biết là thật hay giả.”
Tang Yểu có chút xấu hổ, lời này của nàng nghe thế nào cũng có cảm giác nàng rất để ý.
Thừa dịp Lục Lệ còn chưa từng trả lời. Nàng lại xấu hổ nói thêm một câu: “Thần nữ có một người đường tỷ…… Nàng ấy rất muốn biết.”
Lục Lệ cau mày, có lẽ là đang suy nghĩ.
Một lúc sau, hắn nghiêm túc nói: “Cô…… Thật ra, cô chưa từng nghe nói đến chuyện này.”
Không đợi Tang Yểu yên tâm, hắn lại cố gắng nghiêm cẩn bổ sung một câu: “Nhưng mà Tự Bạch cũng không chủ động nói với Cô. Khả năng, chuyện này còn đang được thảo luận, chưa công bố ra.”
“Nếu tiểu thư muốn nghe, có lẽ chuyện này thật sự có chút manh mối.”
Tang Yểu im lặng.
Nàng vốn dĩ không tin chuyện này nhưng lời của Lục Lệ đã thuyết phục nàng.
Lục Lệ cười ha ha, nói: “Nhưng Tự Bạch cũng ở đây. Không bằng, tiểu thư trực tiếp hỏi hắn thay đường tỷ ngươi?”
Tang Yểu giật mình, không được tự nhiên, nàng nói: “Hắn ở đâu?”
Lục Lệ chỉ vào lầu hai của quán trà.
Tang Yểu nhìn theo. Lúc này, nam nhân vừa mới đứng dậy. Có lẽ là nhận ra ánh mắt nàng nên quay ra đây nhìn nàng.
Hắn vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng, nhẹ nhàng nhìn về phía nàng, không mang theo chút tình cảm gì.