Tạ Uẩn luôn cho rằng ngay giây tiếp theo nàng sẽ tỉnh dậy nhưng trên thực tế, thiếu nữ ngủ sâu hơn hắn tưởng tượng. Mặc dù thay đổi tư thế hai lần nhưng nàng cũng chỉ lầm bầm vài câu mà thôi.
Nàng gối vào tay mình, quay mặt sang một bên, mím đôi môi đỏ mọng.
Nàng đang gọi tên của hắn.
Nàng cau mày, giọng điệu có vẻ không hài lòng với việc trả lời hắn: “…… Tạ Uẩn.”
Tạ Uẩn rũ mắt, hừ lạnh một tiếng.
Thanh âm nàng mềm mại, mặc dù rất nhỏ nhưng miễn cưỡng cũng có thể nghe được nàng đang nói cái gì, nàng nói: “Đừng gọi ta như vậy.”
Tạ Uẩn không biết vì sao bản thân còn muốn nói chuyện với một người đang ngủ mơ nhưng hắn vẫn thuận miệng hỏi một câu: “Gọi ngươi là cái gì.”
Tang Yểu mím môi, không lên tiếng.
Hắn đương nhiên cũng hoàn toàn không trông cậy vào việc nàng thật sự có thể nói cái gì, nhưng khi Tạ Uẩn sắp xoay người, thiếu nữ nhẹ thì thào nói.
“…… Bảo Bảo.”
Chờ đến khi Tang Yểu tỉnh lại, ánh nắng đã không còn chói chang như vậy.
Nàng vẫn ghé mặt vào trên bàn nhưng cánh tay đã không còn tê dại như trước. Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, cả người vẫn còn đang ở trạng thái mê man.
Nàng nhớ lại giấc mộng của mình.
So với vài lần trước, lần này nàng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nàng cảm thấy khả năng đầu óc mình thật sự có chút vấn đề, bằng không vì sao nàng luôn mơ những giấc mộng xuân với Tạ Uẩn.
Đương nhiên, hôm nay có lẽ không được coi là mộng xuân gì nhưng vẫn có chút thân mật với hắn.
Đã lâu, nàng chưa từng mở cuốn sách nhỏ kia ra. Nàng chỉ thỉnh thoảng đọc thoại bản thôi. Có lẽ là đọc quá nhiều quyển đứng đắn nên ngẫu nhiên nàng cũng có thể đọc một số quyển không đứng đắn.
Mặt Tang Yểu ngơ ngác. Xem ra nàng thật sự bị thoại bản độc hại quá sâu. Về sau không thể tiếp tục đọc những quyển sách như vậy nữa.
Nếu để Tạ Uẩn biết thỉnh thoảng nàng sẽ mơ những giấc mộng như vậy, còn không bằng để nàng chết đi.
Một lúc sau, Tang Yểu dần dần tỉnh táo lại sau giấc mộng này. Nàng đột nhiên cảm thấy dưới mặt mình hình như gối lên cái gì đó.
Ngay từ đầu, nàng còn tưởng là cánh tay mình, cũng không để ý. Mãi một lát sau, nàng phát hiện hai cánh tay mình đặt ngay ngắn ở bên cạnh.
Hửm?
Tang Yểu yên lặng ngẩng đầu, rũ mắt nhìn sang.
Ngay lập tức, nàng nhìn thấy một con nhện lớn đen tuyền, mềm như bông.
“!!!!!”
Tang Yểu lấy lại tinh thần, thiếu chút nữa bị dọa cho hồn lìa khỏi xác.
Ngay khi nàng bị dọa đến sắp rơi nước mắt thì mới muộn màng phát hiện ra. Đây chính là con nhện mà lúc trước nàng muốn cầm đi dọa Lý Dao Các.
Nghe nói là Tang Nhân Nguyệt tự mình làm, cố gắng làm giống thật nhất. Bên ngoài làm bằng lông thỏ đen, bên trong nhồi bông. Sờ lên vô cùng mềm mại, chắc chắn hơn gối nhiều. Không trách được nàng gối thoải mái như vậy.
Trái tim Tang Yểu dần dần hạ xuống. Nàng ngồi thẳng người, nhìn quanh bốn phía.
Cửa phòng vẫn đóng chặt. Tạ Uẩn vốn ngồi trước bàn làm việc lại không thấy đâu. Trong phòng trống không, chỉ có một mình nàng.
Tang Yểu lại cúi đầu nhìn con nhện lớn bị nàng đè bẹp lép.
Nàng nhớ rõ trước khi nàng ngủ con nhện lớn này được đặt ở bên cạnh mà.
Chẳng lẽ nàng nằm mơ nên kéo nó lại đây?
Chắc là không thể nào chứ.
Suy nghĩ một lúc lâu, Tang Yểu cho ra kết luận, có lẽ là có người kê gối giúp nàng.
Nếu không phải người nọ dường như cũng suy nghĩ đến khả năng nàng sẽ bị dọa sợ. Đặc biệt lật con nhện lớn của mình lại trước khi cho nàng gối đầu. Nàng cũng sẽ hoài nghi có phải người nọ cố ý dọa nàng hay không.
Hiển nhiên, người kia chỉ có thể là Tạ Uẩn.
Tang Yểu xoa má, xách theo con nhện lớn, sắc mặt phức tạp.
Mặc dù nàng chưa bao giờ trải qua nhưng nàng đã đọc trong sách không ít.
Nếu Tạ Uẩn thích nàng thì theo sự phát triển kia, không phải hắn nên bế nàng lên giường sau đó mới rời đi sao. Sao đến chỗ Tạ Uẩn lại lấy con nhện lớn này kê gối cho nàng vậy.
Nam nhân gì vậy.
Mặt trước và mặt sau con nhện này không khác nhau nhiều. Chỉ là một mặt có mặt, một mặt không có thôi.
Cái này bị đè bẹp lép, thoạt nhìn cũng không có khí thế gì. Tóm lại là không thể mang đi dọa người nữa.
Tang Yểu đứng dậy, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa ở bên ngoài.
“Tang tiểu thư, ngài tỉnh chưa?”
Tang Yểu nghe thấy được tiếng mèo con kêu meo meo.
Nàng vui vẻ kéo cửa phòng ra, tiểu thái giám đứng ở bên ngoài. Trong tay ôm một cái rổ nhỏ đan bằng cỏ, bên trong có một con mèo con màu đen trắng.
Tang Yểu lặng lẽ nhìn xung quanh, tiểu thái giám nói: “Tiểu thư yên tâm, hiện tại không có người ở đây.”
Tang Yểu ồ một tiếng sau đó nhận lấy mèo con.
Tuy rằng Thái Tử lừa nàng làm nàng có chút tức giận nhưng meo meo này thật sự rất đáng yêu.
Mà cùng lúc đó.
Trong cung điện nguy nga, kim rơi gần như có thể nghe thấy.
Tạ Uẩn đứng ở trước cửa sổ, ánh sáng ấm áp chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của nam nhân làm tăng thêm một phần mềm mại nhưng cũng không làm dịu đi bầu không khí gần như đình trệ lúc này.
Tạ Uẩn ngữ khí lạnh lùng: “Điện hạ không cần xin lỗi thần. Điện hạ chỉ cần biết rằng ngài là Thái tử, làm sai thì càng phải gánh chịu hậu quả.”
Lục Lệ cúi đầu, nói: “…… Nhưng, Tự Bạch, không phải ngươi thích nàng ấy sao. Cô chỉ đang giúp ngươi thôi.”
Tạ Uẩn không thèm giải thích mối quan hệ của mình với Tang Yểu cho hắn mà chỉ nói: “Cho nên sao.”
“Nàng đồng ý để ngươi lừa nàng sao.”
Lục Lệ nắm chặt hai tay, nói: “Nhưng như vậy thì sao. Tự Bạch, vì sao ngươi tức giận với Cô chỉ vì chút chuyện nhỏ này.”
Tạ Uẩn nói: “Điện hạ, ngài không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng của thần.”
Hắn nhìn về phía Lục Lệ, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Lục Lệ nhưng lại tựa như nặng ngàn cân: “Ngài không nên dùng chút tâm tư nhỏ này trên người thần, đây là một lần cuối cùng.”
Hắn nói xong, lướt qua Lục Lệ đi ra cửa.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Lục Lệ đứng yên tại chỗ, thân hình run rẩy.
Thái giám đứng ở bên cạnh tiến lên, nhẹ giọng an ủi: “Điện hạ, Tạ đại nhân, hắn……”
Lục Lệ lại đột nhiên giơ tay lên, hất toàn bộ đồ sứ trên bàn, sắc mặt hắn đỏ bừng, nắm bả vai thái giám, nói: “…… Hắn luôn bất mãn với Cô.”
“Ngươi nói, có phải hắn cũng không muốn để Cô làm Thái tử hay không?”
*
Ánh mặt trời buổi trưa như thiêu như đốt lúc này đã yếu ớt, ôn hòa rơi xuống con đường trong Cung điện cổ kính dài dằng dặc. Bóng dáng nam nhân chiếu dài, Tịnh Liễm yên lặng đi theo phía sau Tạ Uẩn.
Vừa rồi hắn chờ ở bên ngoài nên cũng không biết Thái Tử và chủ tử hắn không thoải mái vì lý do gì nhưng hắn cũng có thể đoán được, chẳng qua là Thái Tử điện hạ lại tự tiện làm chuyện gì khiến cho chủ tử không vui mà thôi.
Nói như vậy tựa hồ có vẻ hơi quá nhưng cũng không phải là cường điệu.
Từ nhỏ, Thái Tử Lục Lệ đã rất ỷ lại vào Tạ Uẩn, nói chính xác là ỷ lại vào Tạ gia.
Có lẽ bây giờ có rất ít người nhớ rõ, nhiều năm trước Lục Lệ cũng không đần độn như vậy. Trước kia, khi hắn còn chưa lên làm Thái Tử, hắn khi còn niên thiếu cũng rất hăng hái, nghĩa khí.
Khi đó, hắn có tài hoa xuất chúng, biết tiến biết lùi. Tuổi còn nhỏ đã tỏa sáng rực rỡ khi thi đấu cưỡi ngựa bắn cung. Khi có hắn ở đó, căn bản không có ai có thể chú ý tới Lục Đình.
Mọi chuyện đều bắt đầu từ một tai nạn.
Thánh Thượng bị ám sát trong một chuyến tuần tra xuống phía nam. Tuy may mắn tránh được một kiếp nhưng tên thích khách lại bắt đi Lục Lệ, khi đó vẫn là tiểu hoàng tử. Hắn cũng đe dọa dùng mạng sống của Lục Lệ đổi lấy một tội thần.
Nhưng tội thần kia đã sớm tự sát từ ba ngày trước. Bọn họ đành phải vừa ổn định đối phương, vừa không ngừng điều tra. Mà lúc ấy người phụ trách việc này chính là đại bá của Tạ Uẩn, Tạ Nghênh Chi.
Ba ngày sau, Tạ Nghênh Chi dẫn người tìm được Lục Lệ.
Năm ấy, tiểu hoàng tử mười hai tuổi bị nhốt ở trong một sơn động. Cửa động gần như bị bịt kín, bên trong tối tăm, ẩm thấp, đầy những loại côn trùng độc, dơi, vô cùng tanh hôi.
Không có thức ăn, không có nguồn nước. Khi cửa động được mở ra, Lục Lệ nằm cuộn tròn trong một góc, vết thương trên lưng đã mưng mủ.
Người đầu tiên hắn thấy chính là Tạ Nghênh Chi.
Sau khi Lục Lệ hồi cung, vết thương trên người còn chưa lành đã bị sốc trước tin tức Tiên Thái Tử chết bất đắc kỳ tử. Trước hai đả kích nặng nề, Lục Lệ gần như suy sụp.
Nhưng có lẽ là bởi vì Tạ Nghênh Chi từng cứu hắn cho nên hắn luôn có vài phần ỷ lại Tạ Nghênh Chi. Người khác nói hắn đều không nghe, chỉ nghe Tạ Nghênh Chi nói.
Về sau, Thánh Thượng không đành lòng nên hạ lệnh cho tiểu hoàng tử Lục Lệ đến Tạ gia tĩnh dưỡng một thời gian.
Mọi người ở Tạ gia đối xử với hắn rất tốt. Tạ Nghênh Chi và phụ thân Tạ Uẩn, Tạ các lão đều muốn dạy dỗ hắn. Khi đó, Tạ Uẩn tuổi còn nhỏ. Mặc dù không được người thích nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nói hai câu với hắn.
Lục Lệ khôi phục rất tốt.
Chỉ là Tịnh Liễm luôn cảm thấy vị tiểu hoàng tử này đã thay đổi. Trở nên lo được lo mất, tính tình thay đổi bất thường.
Nhưng phần lớn thời gian hắn đều có thể khống chế cảm xúc rất tốt.
Không lâu sau, Lục Lệ được phong làm Thái Tử. Trên tình cảm ỷ lại vào Tạ gia và trên lợi ích cần mượn sức Tạ gia làm cảm tình của hắn với Tạ gia càng thêm phức tạp.
Về sau, Tạ Nghênh Chi chết vì bạo bệnh. Tạ các lão tuổi lớn, gia chủ tiếp theo của Tạ gia bộc lộ tài năng.
Lục Lệ rất nghe lời Tạ Uẩn. Hắn sợ Tạ Uẩn không giúp hắn, cũng sợ Tạ gia vứt bỏ hắn.
Nhưng kỳ thật chỉ cần Lục Lệ đừng đi đường ngang ngõ tắt gì, Tạ Uẩn sẽ không từ bỏ hắn.
Làm đích thứ tử của hoàng thất, hắn vĩnh viễn danh chính ngôn thuận lên ngôi vị kia.
Cho nên mấy năm gần đây, dưới tình huống không chạm vào điểm mấu chốt, Tạ Uẩn vẫn coi như không nhìn thấy với một số động tác nhỏ của Lục Lệ.
Đang lúc xuất thần, Tịnh Liễm đột nhiên phát hiện đường này không giống đường phải đường xuất cung.
Hả, sao trưa nay chủ tử nhà hắn lại trở về nơi nghỉ ngơi tạm thời?
Cửa phòng chậm rãi mở ra, bên trong sắp xếp chỉnh tề, không một bóng người.
Thực hiển nhiên, nàng tựa hồ đã đi rồi.
Đi cũng tốt. Bằng không nếu chờ hiện tại hắn đuổi nàng, cái đồ mít ướt như nàng nhất định lại bắt đầu rớt nước mắt.
Trong căn phòng đơn giản và lãnh lẽo chỉ có một chút không hài hòa.
Trên bàn tròn để một con nhện lớn lông xù, giống như bị đè bẹp, nhìn qua có hơi xẹp.
Tịnh Liễm cau mày, thầm nghĩ ai lại dám để con nhện này trong phòng chủ tử, thật là ngại mạng quá dài, hắn nói: “Công tử, thuộc hạ sẽ ném nó đi.”
Hắn bước tới, xách chân con nhện lên, nói: “Thuộc hạ nhất định sai người điều tra rõ việc này.”
Khi đi đến bên cạnh Tạ Uẩn, nam nhân nhàn nhạt mở miệng: “Ta bảo ngươi cầm à.”
Tịnh Liễm: “……”
Không phải, ngài còn có đam mê thu thập những thứ này sao.
Hắn vội vàng đặt con nhện lại chỗ cũ, “Chủ tử tha tội.”
Tạ Uẩn xoay người, nói: “Xuất cung.”