Tạ Uẩn đi bên cạnh đỡ lấy cánh tay của thiếu nữ ở dưới lớp quần áo rất dày.
Sau khi uống qua rượu hợp cẩn, hỉ nương và còn có một đám người đi ra ngoài. Tang Yểu một mình ngồi ở trên giường, sau khi ầm ĩ qua đi thì xung quanh đều trở nên im lặng.
Là lúc nên vén khăn voan lên.
Nhưng bên người nàng quá yên tĩnh, nàng không biết Tạ Uẩn còn ở nơi đây không?
Khi nàng đang suy nghĩ, cái khăn đỏ trước mắt bỗng nhiên bị vén lên một góc, Tang Yểu lập tức trở nên căng thẳng.
Ngay sau đó, khăn voan bị vén lên một chút.
Tạ Uẩn siết chặt lòng bàn tay lại, cúi đầu nhìn tân nương của hắn.
Đập vào mi mắt là một khuôn mặt đặc biệt vừa tinh xảo vừa xinh đẹp.
Nàng hiếm khi sẽ trang điểm dày như vậy, trên trán vẽ một đóa hoa, tóc đen môi đỏ trông rất xinh đẹp. Nàng vẫn là nàng nhưng lại có một phong cách riêng.
Có chút xinh đẹp.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tạ Uẩn là người dời ánh mắt đi trước, đặt khăn voan sang một bên.
Lần trước khi Tang Yểu nhìn thấy hắn thì vẫn là vào nửa tháng trước, khi đó bọn họ đã có hôn ước trong người, dựa theo lễ chế thì tốt nhất là không nên gặp mặt.
Nhưng Tạ Uẩn đương nhiên không phải là loại người nghe theo lễ chế, cho nên mặc dù là dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám đông hắn cũng không hề né tránh mà trực tiếp hỏi nàng về công việc hôn lễ.
Thậm chí còn tự nhiên giống như đang đi cùng một xe với nàng vậy.
Nhưng thái độ của hắn vẫn không ôn hòa, trước sau như một, hắn căn bản không phải là một người ôn hòa.
Tang Yểu nhìn hắn nói trước: “Một lúc nữa chàng sẽ đi ra ngoài sao?”
Tạ Uẩn ừ một tiếng.
Nhắc tới việc này, vẻ mặt của nam nhân hơi hiện lên vẻ bực bội.
Dựa theo lúc trước, Tạ Uẩn có như thế nào thì cũng sẽ không đi làm việc tiếp khách này.
Xem ra lúc trước hắn lựa chọn không thành thân là một quyết định vô cùng sáng suốt, việc thành thân này thật sự rất phiền toái.
Đời này tuyệt đối không sẽ có lần thứ hai.
Tang Yểu a một tiếng, bởi vì một lúc lâu chưa từng nói chuyện nên giọng nói của nàng hơi khô khốc, nàng nói: “Vậy ta sẽ chờ chàng, được không?”
Mới hỏi ra thì nàng cảm thấy hối hận.
Chuyện này không phải là điều vô nghĩa sao?
Tạ Uẩn dựa vào bàn bên cạnh nói: “Tùy nàng.”
Nói xong, hắn thuận tay rót một ly trà đưa cho Tang Yểu.
Tang Yểu giơ tay cầm lấy, trong lúc di chuyển thì ống tay áo trượt xuống một chút, lộ ra cổ tay nhỏ gầy.
Nàng khách sáo nói: “Cảm ơn chàng.”
Ánh mắt của Tạ Uẩn nhìn cổ tay của thiếu nữ, tiếp theo nhíu mày nói: “Tại sao nàng lại ốm như vậy?”
Cả người của Tang Yểu cứng đờ, không biết tại sao cảm thấy hơi chột dạ.
Thật ra nàng cũng không ốm đi quá nhiều, trên mặt vẫn còn mũm mĩm giống như trước đây. Bộ ngực vẫn còn khiến nàng cảm thấy buồn rầu, phần thịt vẫn mềm giống như trước đây, cũng không nhỏ hơn được bao nhiêu.
Trước mắt người phát hiện ra nàng ốm chỉ có tỷ tỷ và Tạ Uẩn.
Nàng cúi đầu uống một ngụm trà, muốn nói một cách có lệ: “Không có.”
Tạ Uẩn chỉ làm như không nghe thấy, ánh mắt dừng trên người của thiếu nữ có gương mặt xinh đẹp này, nói một cách tự nhiên: “Bởi vì phải thành thân với ta cho nên nàng cảm thấy căng thẳng đúng không?”
Tang Yểu: “……”
Hắn cũng quá biết tự lừa dối bản thân, cuộc hôn ước này của bọn họ vốn chỉ theo nhu cầu nên nàng có cái gì mà căng thẳng chứ.
Tang Yểu đặt ly sứ xuống nói: “Ta không căng thẳng đâu.”
Giờ phút này Tạ Uẩn đang đứng trước mặt Tang Yểu.
Tang Yểu ngồi vừa ngước mắt nhìn lên thì nhìn thấy eo hông của nam nhân.
Dưới thắt lưng là vòng eo thon săn chắc che giấu sức mạnh của nam nhân, ánh mắt của nàng nhìn xuống một chút, nhìn thấy đôi chân thon dài của hắn.
Hai người một ngồi một đứng, Tang Yểu đang ngẩn người nhìn chằm chằm chiếc túi thơm được treo dưới thắt lưng của nam nhân.
Đó là do nàng thêu.
Là nàng chọn lựa kỹ càng ở trong mười mấy cái túi thơm ra một cái.
Trên đó có thêu một con hạc trắng có tư thế kiêu ngạo, hơi giống hắn một chút.
Cách một lúc lâu, bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói: “Nàng đang nhìn cái gì vậy?”
Tang Yểu ngửa đầu vừa định trả lời thì nàng nhìn thấy Tạ Uẩn nhíu mày lại, vẻ mặt hơi khó chịu nhìn chằm chằm nàng nói: “Tang cô nương, bây giờ cách buổi tối còn khoảng một canh giờ rưỡi nữa. Xin nàng tự trọng.”
Hắn đang nói cái gì vậy?
Tang Yểu lại nhìn thoáng qua chiếc túi thơm kia.
Lúc này nàng mới phát hiện, túi thơm được treo trên thắt lưng, độ cao buông xuống đúng lúc cao bằng phần hông của hắn.
Nàng lại đang ngồi nên từ góc độ của Tạ Uẩn thì chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm một chỗ không hề di chuyển mà không nhìn thấy được thật ra ánh mắt của nàng đang nhìn nghiêng qua phía một bên chân của hắn.
“……”
Trong căn phòng rộng lớn, trang trí khắp nơi đều lộ ra không khí vui mừng của tân hôn. Tạ Uẩn mặc một bộ hỷ phục màu đỏ thẫm nhưng cái từ vui mừng này trông không hề có bất cứ quan hệ gì với hắn.
Vẻ mặt của hắn trông rất đứng đắn.
Đôi mắt đang rũ mắt nhìn nàng, vẫn có cảm giác áp bách như cũ.
Tang Yểu bởi vì lời nói vừa rồi của hắn mà vừa tức vừa thẹn, hai má của nàng nóng lên vội vàng nhỏ giọng nói: “Ta đang nhìn túi thơm bên chân của chàng!”-
Nàng còn giơ ngón tay lên chỉ cho hắn xem: “Là cái này nè.”
Tạ Uẩn lại không tin, hắn ừ một tiếng hơi có lệ một chút.
Nói về túi thơm, cái túi thơm này là vào trước ngày thành thân một ngày được đưa đến trước mặt hắn. Trước kia hắn chưa bao giờ đeo túi thơm và cũng hoàn toàn không hiểu biết về chuyện này.
Nhưng lúc trước hắn nghe nói trên loại túi thơm này đa số đều thêu có đôi có cặp, nhưng cái túi thơm Tang Yểu đưa cho hắn thì trên đó chỉ thêu một con hạc trắng.
Hắn suy nghĩ rất lâu cũng không suy nghĩ ra được là tại sao nàng lại thêu cái này, tại sao người khác đều có đôi có cặp nhưng tặng cho hắn lại lẻ loi một mình.
Hắn cảm thấy không vừa lòng lắm.
“Khi ở trong nhà thêu nàng còn chưa nhìn đủ sao?”
“Tang cô nương, cho dù nàng có thừa nhận thì ta cũng sẽ không cười nàng đâu.”
“……”
Tang Yểu không nói nên lời, nàng nắm ống tay áo thở ra một hơi. Khi đang định cẩn thận giải thích qua một lần với Tạ Uẩn thì lại nhìn thấy hắn đột nhiên hơi bực bội nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ.
Tang Yểu cũng nhìn theo qua đó, chỉ nhìn thấy cái bóng mơ hồ.
Hình như là có người đang thúc giục hắn ra bên ngoài tiếp khách.
Mấy năm nay mọi người đã quen với hành vi đặc biệt khác người của Tạ Uẩn, trên việc công thì từ trước đến nay đều là hắn thúc giục người khác còn trên việc tư thì chưa bao giờ bị thúc giục.
Bởi vì chuyện thành thân này, trong khoảng thời gian này hắn không ít bị đẩy ra làm chuyện mà mình không muốn làm.
Tuy rằng cuộc hôn nhân này quyết định rất gấp nhưng những quy trình nên thực hiện thì không hề thiếu bất cứ thứ nào.
Hắn lại lần nữa kiên định với suy nghĩ đời này sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với những nữ nhân khác.
Tạ Uẩn mím chặt khóe môi, chuyện đưa vào động phòng này hắn thậm chí còn không có nói được mấy câu hoàn chỉnh với Tang Yểu.
Điều này làm hắn cảm thấy rất không vui nhưng lễ chế là như vậy nên hắn không thể không đi ra ngoài.
Hắn nói với Tang Yểu: “Ta đi ra ngoài trước.”
Hắn đã nói như vậy, nếu Tang Yểu gọi hắn lại cố ý giải thích thì có vẻ như nàng rất để ý đến chuyện này. Nàng buồn bực ngậm miệng lại sau đó ừm một tiếng.
Sau khi bái đường xong thì đã đến hoàng hôn.
Sau một canh giờ rưỡi, sắc trời chắc chắn sẽ hoàn toàn tối xuống.
Cửa phòng bị đóng lại, tiếng bước chân biến mất.
Tang Yểu mang đồ trang sức nặng nề, đứng dậy đặt ly sứ đang cầm trong tay lên trên bàn.
Tạ Uẩn đi rồi, trong phòng trở nên im lặng.
Lúc này nàng mới có cơ hội nhìn xung quanh căn phòng, rộng rãi nhưng lại không trống trải. Bố cục trang trí đơn giản tinh xảo khiến nàng cảm thấy rất xa lạ.
Có lẽ là nàng không cần đi ra ngoài đón khách, bởi vì đối với Tạ gia nàng cũng hoàn toàn không quen thuộc. Giờ phút này nàng lại nghĩ tới cái sân nho nhỏ kia của nàng ở trong phủ, nàng cảm thấy rất có loại cảm giác buồn bã mất mát.
Chuyện này rõ ràng là việc hôn nhân của nàng nhưng nàng lại đột nhiên cảm thấy tiếng ầm ĩ ở bên ngoài không hề có quan hệ gì với nàng.
Khiến nàng cảm thấy chân thật chỉ có đồ trang sức phức tạp ở trên đầu, còn có hơi nóng oi bức do bộ đồ cưới này mang đến.
Cứ như vậy mà đã thành thân rồi.
Cùng với một người có vẻ như rất quen thuộc nhưng lại như không quá quen thuộc.
Cách một lúc lâu, Nhiên Đông và một tiểu nha đầu khác được nàng mang đến từ Tang gia bước vào từ bên ngoài.
Nhiên Đông giúp nàng mở cửa sổ ra, trong phòng mới có vẻ không còn ngột ngạt như vậy.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, người muốn dùng bữa ngay bây giờ hay đợi lát nữa sau khi tắm xong rồi lại dùng bữa?”
Tang Yểu thuận miệng nói: “Sau khi tắm gội đi.”
Nhiên Đông đỡ Tang Yểu bước xuống giường, ngồi ở trước gương đồng, một nha hoàn tiến lên tẩy trang cho nàng và gỡ trang sức nặng nề xuống. Tang Yểu rốt cuộc cảm thấy cổ nhẹ nhàng một chút.
Nàng không khỏi nghĩ thầm cái lớp trang điểm này đã bắt đầu vẽ từ sau khi nàng ăn trưa, vẽ khoảng hai canh giờ mới vẽ xong, sau đó nàng phải đội cái khăn voan đỏ nên cũng không có nhiều người nhìn thấy.
Trước khi đi Tang Nhân Nguyệt quả thật khen ngợi nàng đến mức muốn bay lên trời xanh, nói cái này nhất định sẽ mê hoặc được tân lang nhưng Tang Yểu suy nghĩ một lúc, vừa rồi Tạ Uẩn nhìn thấy nàng cũng không có khen nàng đẹp nha.
Hắn trông có vẻ không bị nàng mê hoặc.
Tốn công trang điểm rồi lại phải tốn công tẩy trang.
Thành thân đúng là một chuyện rất phiền phức.