Mục lục
Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không có khả năng, nếu phụ thân quen biết Tạ Uẩn thì không phải đã lập tức nói ra cho thiên hạ đều biết sao? Căn bản không có khả năng bình tĩnh như vậy.

Nhưng Tạ Uẩn là người nào, đến mức phải lừa gạt một tiểu cô nương là nàng sao?

Càng không thể.

Nàng nửa tin nửa ngờ a một tiếng, sau đó nói: “Vậy làm phiền đại nhân rồi.”

Tạ Uẩn nhanh chóng nói: “Không sao.”

Hắn chỉ vào cửa phòng rộng mở ở bên cạnh, nói: “Đi vào chờ đi, miệng vết thương của nàng cần được xử lý.”

Tiểu cung nữ đứng bên cạnh cũng nói: “Tang cô nương, xin mời.”

Rất nhanh, Tịnh Liễm đã đưa thuốc mỡ tới.

Nhưng hắn không có đưa cho tiểu cung nữ mà là đưa cho Tạ Uẩn đang làm bộ làm tịch đứng ở bên ngoài tránh bị nghi ngờ. Tạ Uẩn cứ như vậy tự nhiên bước vào trong phòng.

Tang Yểu vươn tay muốn cầm lấy thuốc mỡ nhưng Tạ Uẩn lại cầm cổ tay của nàng.

Tang Yểu giãy giụa nói: “…… Ta có thể tự mình làm được.”

Tạ Uẩn đã ngồi xổm xuống ở trước mặt nàng.

Hắn ngồi xổm xuống!

Tang Yểu ngừng thở, cứ như vậy nhìn Tạ Uẩn luôn luôn cao cao tại thượng ngồi xổm bên chân nàng.

Hắn lưu loát mở bình thuốc ra dùng băng gạc sạch sẽ chấm một ít thuốc mỡ rồi mềm mại nhẹ nhàng thoa lên trên vết đỏ kia.

Tang Yểu sợ ngây người.

Động tác của hắn rất uyển chuyển, làm người khác rất không thể tưởng tượng được, căn bản chưa cho Tang Yểu thời gian từ chối.

Bầu không khí vô cùng kỳ lạ.

“Như vậy thì nàng có đau không?”

Không đau, thậm chí hơi ngứa một chút.

Cứu mạng, ai tới nói cho nàng biết là Tạ Uẩn làm sao vậy?

Nàng nhìn về phía Tịnh Liễm, Tịnh Liễm càng thêm kỳ quái. Tại sao bộ dáng của hắn giống như sắp chết rồi vậy?

Đều do hình tượng kiêu ngạo lạnh lùng của Tạ Uẩn ở trong mắt nàng hầu như ăn sâu bén rễ.

Nếu đổi người khác thì nàng có thể kết luận hắn là một tên dâm tặc háo sắc, sau đó nàng sẽ dùng một chân đá bay hắn chứ không giống như bây giờ vừa mê mang vừa không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Động tác của Tạ Uẩn rất cẩn thận, một lát sau thì hắn rút tay lại và giải thích nói: “Miệng vết thương này nhìn không lớn nhưng nếu bị nhiễm trùng thì cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.”

“Lúc trước ta từng đọc qua mấy tờ sách y kinh điển, cho nên chỉ thuận tay mà thôi. Mong rằng nàng đừng để ý.”

Thì ra là vậy.

Tang Yểu rút tay lại sau đó co quắp đứng dậy, lại lần nữa nói lời cảm ơn: “Cảm ơn đại nhân.”

Tạ Uẩn cũng đứng lên, nói: “Không cần nói lời cảm ơn với ta.”

Tang Yểu đứng cạnh cửa, ở trong bầu không khí kỳ quái này và nàng nói: “Vậy… Ta đi trước nha!”

Tạ Uẩn nói: “Yến hội cũng sắp kết thúc rồi, nàng muốn rời khỏi hoàng cung sao?”

Tang Yểu ừ một tiếng.

Tạ Uẩn nói: “Vừa vặn ta cũng rời khỏi hoàng cung, chúng ta đi cùng nhau đi.”

Tịnh Liễm hắng giọng, chủ tử ngài đã quên là chúng ta phải đi diện thánh sao?

Tang Yểu rất muốn từ chối bởi vì hôm nay ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám đông nàng mặc quần áo của hắn đã rất kỳ quái rồi, đợi lát nữa lại đi cùng với hắn thì còn ra thể thống gì nữa?

*

Mười lăm phút sau.

Tang Yểu yên lặng đi ở bên cạnh Tạ Uẩn.

Ngay từ đầu khoảng cách giữa hai người rất rlớn giống như con đường trong cung. Là cái loại khoảng cách mặc dù có người khác đi ngang qua cũng sẽ không cho rằng hai người bọn họ đi chung với nhau.

Nhưng dần dần hai người càng đi càng gần.

Cho tới bây giờ khoảng cách giữa hai người chỉ cách một cánh tay.

Tang Yểu lại muốn đi sang bên cạnh một chút nhưng nàng đã không thể tiếp tục lại lui nữa.

Tạ Uẩn không nói lời nào, Tang Yểu cũng không biết nên nói cái gì.

Nàng chỉ có thể yên lặng căng thẳng, cái đầu ngây ngốc không ngừng tự hỏi nguyên nhân hành động này của Tạ Uẩn.

Tạ Uẩn là ai?

Là thiên chi kiêu tử trăm năm khó gặp ở trong triều đình, tuổi còn trẻ đã có uy nghiêm của lão thần quyền khuynh thiên hạ. Hai người bọn họ thật sự quăng tám sào cũng không có bất kỳ liên quan gì với nhau. (Thiên chi kiêu tử: Đứa con cưng của ông trời.)

Vậy thì tại sao chứ?

Nàng ngơ ngác suy nghĩ, nàng cũng không phải là loại người tự mình đa tình này cho nên đầu tiên là nàng loại bỏ chuyện Tạ Uẩn thích nàng.

Biết nàng là nữ nhi của Tang Ấn vậy cũng không phải là nhận sai người. Nàng là một phế vật nhỏ nên Tạ Uẩn chắc cũng không có chuyện muốn cầu xin nàng.

Tự hỏi nửa ngày, Tang Yểu đột nhiên hiểu ra.

Chẳng lẽ là đạo đức của hắn quá cao, vừa rồi không đỡ nàng cho nên cảm thấy thẹn ở trong lòng?

Tạ Uẩn cũng đang nhíu mày tự hỏi một việc.

Bây giờ Tang Yểu không nhặt được quyển sổ tay kia, vậy thì hắn nên làm nàng yêu hắn như thế nào rồi sau đó cưới nàng về nhà?

Vào giờ phút này tác dụng nghiên cứu đọc bốn quyển sách kia đã được thể hiện rất rõ ràng.

Trong nháy mắt trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều kế hoạch, nhưng mỗi cái kế hoach đều hơi mạnh mẽ không giống với phong cách làm việc của hắn cho nên khi tiến hành nhất định sẽ khó khăn.

Việc này còn đòi hỏi sự cẩn thận.

“Tạ đại nhân.”

Lại nghe Tang Yểu mười mấy tuổi kêu hắn như vậy, cảm giác rất kỳ diệu. Tạ uẩn ừ một tiếng nhìn về phía nàng rồi nói: “Có chuyện gì không?”

Tang Yểu nghiêm túc nói: “Tuy rằng ngài không đỡ ta nhưng ta không có trách ngài.”

Thật ra có hơi trách một chút nha!

Nhưng không sao hết, sau đó Tạ Uẩn rất nhiệt tình nên nàng không còn tức giận rồi.

Nàng dừng bước chân lại, Tạ Uẩn cũng dừng lại cùng với nàng.

Thiếu nữ nghiêng đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn nói: “Hôm nay cảm ơn ngài, hình như ta còn làm bẩn quần áo của ngài. Thật sự rất xin lỗi.”

Ý kiến hay.

Tạ Uẩn nhíu mày một chút, thuận thế nói: “Bị bẩn sao?”

Lúc này Tạ Uẩn đã mặc áo ngoài vào, Tang Yểu chỉ phía sau hắn, áy náy nói: “Hình như cọ một chút ở bên trong, tuy nhiên chỉ có một chút nên sẽ không làm bẩn quần áo bên trong của ngài đâu.”

Khóe môi của Tạ Uẩn mím chặt lại, có vẻ không vui và trông rất để ý.

Tang Yểu thấy thế vội vàng thử nói: “Nếu như ngài không ngại thì ta có thể giúp ngài mang về giặt……”

Vừa rồi không nhắc đến là bởi vì chuyện giặt quần áo cho nam nhân thật sự rất kỳ quái, làm không tốt sẽ làm người khác cảm thấy nàng muốn leo lên cao nên mới nói như vậy.

Ngoài ra vừa rồi bên cạnh nàng còn có một tiểu cung nữ, lỡ như bị truyền ra ngoài thì đối với nàng và Tạ Uẩn đều không phải là một chuyện tốt.

Tạ gia nhà lớn nghiệp lớn, nàng giặt và người hầu nhà hắn giặt đều giống nhau nên không đáng để mạo hiểm.

Nhưng dù sao nàng cũng phải tỏ thái độ.

Cho nên nhìn bộ dáng bây giờ của nàng thì Tạ Uẩn chắc chắn sẽ không đồng ý.

“Vậy cũng tốt.”

“……”

Hắn lại săn sóc nói: “Không cần nàng tự tay giặt, kêu người hầu giặt là được rồi.”

Trước kia bọn họ thành thân, Tạ Uẩn giặt sạch đồ lót của nàng năm sáu năm, hầu như không để nàng chạm qua những chuyện này đó. Bây giờ làm sao hắn nỡ để nàng đi giặt một cái áo lớn như vậy.

Tang Yểu im lặng.

Nàng không biết nên nói cái gì, nàng làm bẩn quần áo thì nàng nên giặt. Logic này không sai một chút nào.

Nhưng người hầu trong Tạ gia nhiều như vậy tại sao nhất định phải là người hầu nhà nàng giặt chứ? Đến lúc đó nàng nên giải thích như thế khi mang quần áo của Tạ Uẩn về giặt.

Nhưng lời nói nàng đã nói ra, lại đổi ý sẽ rất xấu hổ.

Tâm trạng của Tạ Uẩn trông rất không tệ, hắn rũ mắt tự hỏi một lúc, nói: “Vậy giữa trưa ngày mai có thể trả lại cho ta không?”

Tang Yểu nói: “Có khả năng là không kịp.”

Tạ Uẩn nhíu mày, hắn không chịu đựng được một ngày không thể nhìn thấy nàng. Sau khi hắn suy nghĩ một lúc rồi lại nói: “Không sao hết, ta sẽ mang về nhà phơi nắng.”

Thật sự không đến mức đó.

Tang Yểu vẫn nói: “Vậy được rồi, giữa trưa ngày mai ta sẽ kêu người đưa cho ngài ——”

Tạ Uẩn dò hỏi: “Nàng có thể tự tay đưa cho ta được không?”

Nàng do dự nói: “Cái này……”

Tạ Uẩn lặng lẽ nói: “Cái áo này rất quan trọng, người khác đưa ta không yên tâm.”

“Ta sẽ tự mình tới lấy.”

Lời đã nói đến nông nỗi này, hắn căn bản không cho Tang Yểu đường từ chối. Càng không nói đến khi Tang Yểu nhìn Tạ Uẩn thì luôn mang theo ba phần kính sợ, cho nên càng không thể nói ra lời từ chối được.-

“Vậy được rồi.”

Nàng nhìn thoáng qua con đường rộng lớn trong hoàng cung, nói: “Vậy Tạ đại nhân, một lúc nữa ra cung thì ngài tìm một nơi kín đáo cởi áo ra đưa cho ta được không?”

Tạ Uẩn kiên nhẫn đồng ý, hắn ôn hòa nói: “Được, Tang cô nương.”

Tiếng ve kêu bên ngoài cửa sổ.

Tang Yểu ngồi một mình bên cửa sổ, ánh nắng nhỏ vụn dừng ở trên gương mặt tuyết trắng của nàng. Nàng chống cằm, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu.

Nàng chỉ là một tiểu cô nương khuê các rất bình thường và cũng không hay đi ra ngoài, thật sự là đoán không ra ý định lần này của Tạ Uẩn.

Nàng suy nghĩ rất nhiều loại tình huống, cuối cùng vẫn cảm thấy chỉ có khả năng Tạ Uẩn là người tốt thì tương đối phù hợp với tình huống trước mắt.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong, người như Tạ Uẩn vậy mà là một người tốt bụng sao?

Nhưng điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng vang lên một tiếng kẽo kẹt và bị đẩy ra. Nhiên Đông nhỏ giọng nói: “Tiểu thư!”

Tang Yểu phục hồi tinh thần lại, nàng vội vàng đứng lên và quay đầu nhìn về phía Nhiên Đông. Trong tay Nhiên Đông đang ôm một cái tay nải lớn bằng vải lụa, Tang Yểu xoay người đóng cửa phòng lại, sau khi cầm lấy thì nhẹ nhàng đặt ở trên mặt bàn.

“Tiểu thư, đã giặt xong rồi.”

Tang Yểu bước qua và mở vải dệt mềm mại ra, bên trong là một cái áo ngoài màu đen to rộng.

Nhiên Đông nói: “Nhưng còn hơi ướt một chút, đợi lát nữa nô tỳ tìm cái hộp nhỏ bỏ vào.”

Tang Yểu ừ một tiếng, nàng nói: “Cứ làm như vậy đi.”

Nhiên Đông nói: “Vậy nô tỳ lập tức đi chuẩn bị.”

Tang Yểu gật đầu, thừa dịp khi Nhiên Đông đi ra ngoài thì lén di chuyển về phía gương đồng và nhìn bản thân trong gương đồng.

Sao lại như vậy, ngày hôm qua không ngủ tốt sao? Tại sao cảm thấy sắc mặt của nàng không được tốt thế?

Nàng cầm lấy son môi thoa một lớp mỏng.

Một lúc sau, nàng mang theo Nhiên Đông đi ra khỏi cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK