Nhưng nàng là một học sinh ngoan và nghe lời, nàng vẫn nhớ rõ những gì được học hôm nay.
Vừa rồi đã như vậy, Tạ Uẩn cũng chưa phát hiện, Tang Yểu càng to gan hơn.
Vì lấy về quyền chủ động trong truyền thuyết kia, khi Tạ Uẩn hôn cổ nàng thì thẳng eo lên, chủ động đưa môi đến bên môi Tạ Uẩn.
Tạ Uẩn hiển nhiên không ngờ tới nàng chủ động như vậy. Động tác dừng lại trong giấy lát rồi lại há mồm ngậm lấy nàng.
Tang Yểu nhíu mày, sau khi chuẩn bị tinh thần, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, đè ở trên người Tạ Uẩn.
Điều này hiển nhiên đã nằm ngoài dự liệu của Tạ Uẩn.
“Nàng……”
Động tác trên tay Tang Yểu có chút ngây ngô, nàng quyết định thực hiện một kế hoạch mới.
Nàng nhỏ giọng nói: “Uẩn ca ca, ta muốn thử xem.”
Tạ Uẩn thở dốc, mái tóc dài của thiếu nữ nhẹ nhàng quét vào hắn. Xác thực mà nói trong tình huống như vậy, hắn rất khó duy trì lý trí.
Nhưng nếu nói vừa rồi còn có thể giải thích là vì Tang Yểu quá nhớ hắn. Nhưng tình huống hiện tại không giống chuyện quả táo nhỏ nhát gan có thể chủ động làm được.
Nhưng dụ hoặc quá lớn, cho dù Tạ Uẩn phát hiện không đúng cũng không phản đối.
Tang Yểu cúi đầu.
Ngay từ đầu, quá trình này quả thật làm cho người ta mất khống chế đến mức không thể miêu tả.
Hơn nửa khắc sau, Tang Yểu đỏ mặt đi xuống từ trên người hắn, sau đó nói: “Không được, mệt quá.”
“Phần còn lại có thể để ngày mai tiếp tục làm không?”
“……” Nàng rốt cuộc có biết hay bản thân đang nói cái gì hay không.
Nhưng mặc kệ mục đích gì, vào thời điểm mấu chốt hắn cũng không có khả năng buông tha nàng.
Tạ Uẩn không không cho nàng kháng cự, dự định đổi nơi thực hành. Tang Yểu lại không chịu phối hợp, Tạ Uẩn cố nhịn, nhỏ giọng dỗ dành nàng: “Ngoan, nàng không cần cử động.”
Tang Yểu ôm hắn, giọng nói rất đáng thương, nhẹ nhàng, mềm mại, tựa hồ thật sự không chịu nổi, nàng cầu xin hắn nói:
“Nhưng mà ta thật sự rất mệt mỏi, để lần sau được không?”
Tạ Uẩn bất động.
Hai người giằng co hồi lâu. Hắn lùi một bước, nắm lấy tay nàng.
Tang Yểu lại rút lui: “Ca ca, tay cũng rất mỏi.”
“……”
Cái gì mệt hay không. Rất hiển nhiên, đây là có âm mưu từ trước.
Muội muội quả táo này căn bản không giấu được chuyện.
Vừa mới bắt đầu, hắn bị nàng một lúc ca ca một lúc lại phu quân mê hoặc, không rảnh chú ý tới nàng rõ ràng không thích hợp. Trái phải mặc kệ nàng chơi như thế nào, hắn đều rất thích.
Nhưng hiện tại, hắn một chút cũng không thích!
Tên đã đặt trên cung, sao có thể nói không bắn là không bắn. Chi bằng ngay từ đầu nàng đừng chạm vào. Dù sao trước đó hắn cũng quen với việc nó lên xuống.
Kết quả hiện tại làm một nửa rồi lại không làm tiếp là có ý gì?
Sắc mặt Tạ Uẩn không tốt, thiếu nữ khỏa thân, đôi chân thon dài vẫn còn đang để ở trên eo hắn.
Chỉ thiếu một chút.
Tang Yểu bị chọc khó chịu, nàng yên lặng thay đổi tư thế.
Trên trán nàng còn có một lớp mồ hôi mỏng. Hiện tại, trời đã hoàn toàn tối. Trong phòng cũng chưa kịp đốt đèn cho nên nàng không nhìn rõ sắc mặt Tạ Uẩn.
Nhưng trực giác nàng cảm thấy người này rất không vui vẻ.
Hơn nữa, không biết tại sao nàng mơ hồ cảm thấy bản thân như vậy hình như rất không trượng nghĩa.-
Vì thế nàng tiếp tục mềm giọng dỗ dành hắn, nói: “Chàng nhịn một chút đi, chờ đến ngày mai.”
Tạ Uẩn không để ý đến nàng.
Hắn yên lặng nghĩ thầm sao nàng lại bắt đầu làm nũng với hắn, chi bằng đừng nói thì hơn, mỗi lời nói đều đang nhảy múa trong ngực Tạ Uẩn.
Còn chờ ngày mai, loại việc này chờ như thế nào?
Thành thân mười một ngày, hôm qua mới là lần đầu tiên.
Nàng căn bản không biết đối với hắn ngày hôm nay dài bao lâu, thậm chí muốn nàng dùng tay cũng không được.
Càng nghĩ càng quá đáng.
Nhẫn nhịn hồi lâu, Tạ Uẩn vẫn không nhịn được. Hắn ấn vào thắt lưng thon gọn của thiếu nữ, nhỏ giọng nói: “Nàng cứ để ta chịu thiệt thòi như vậy sao?”
Tang Yểu: “……”
Tạ Uẩn và hai từ thiệt thòi thật sự không liên quan đến nhau. Nhưng giọng điệu oán trách và bất mãn này, nàng muốn bỏ qua cũng rất khó.
Bản thân Tang Yểu không cảm thấy đây là chuyện lớn gì. Nhưng mà theo lời hắn, hình như cũng không phải là một chuyện nhỏ.
Tang Yểu rất không có tiền đồ, nàng bị dao động.
Nhưng nàng nhớ tới bản thân vẫn còn kế hoạch. Kế hoạch không thể bỏ dở giữa chừng. Bằng không nàng không thể nắm giữ được quyền chủ động, cũng không thể nghiệm chứng Tạ Uẩn có phải thích nàng hay không.
Càng không thể nghe Tạ Uẩn ôm nàng, nói: Bảo bối, ta yêu nàng.
Nàng buộc mình phải kiềm chế, muốn cách xa hắn một chút. Nhưng hắn ôm rất chặt, không thể thành công. Nàng có chút khẩn trương, không khỏi giả vờ hừ một tiếng, nói: “Sao cả ngày chàng chỉ nghĩ đến việc này thế.”
Thật ra Tạ Uẩn cũng rất oan uổng.
Trời đất chứng giám, từ lúc thành hôn đến bây giờ, hắn chỉ ngủ với nàng duy nhất một đêm. Nhưng hiện tại hắn không muốn Tang Yểu rối rắm vấn đề này.
Hắn không buông ra nàng. Sau đó hắn giơ tay về phía trước, xoa đùi nàng, lấy lùi làm tiến, tiếp tục nói: “Nàng chỉ cần nằm ở đó là được, không cần di chuyển.”
Tang Yểu vẫn lắc đầu, kiên quyết nói: “Sẽ đau.”
Nàng giơ tay, muốn vuốt tóc an ủi Tạ Uẩn sau đó bắt chước giọng điệu của hắn, nói: “Ngoan, chàng bình tĩnh trước đi.”
Lại một khoảnh khắc im lặng nữa.
Từ khi Tang Yểu xuất cung thì bắt đầu thay đổi, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Tang Xu dạy nàng.
Từ lúc ra khỏi cung cho đến hiện tại, mọi phản ứng của nàng đều có liên quan tới nhau. Vừa rồi nàng thẹn thùng như vậy, còn chủ động tới đây nhưng khi bắt tay vào chủ đề chính lại không để ý tới hắn.
Hô hấp Tạ Uẩn có chút nặng nề, bị dục vọng cực độ thúc giục, hắn còn phải khó khăn duy trì một phần lý trí.
Cho nên hiện tại, so với nghĩ cách tiếp tục dỗ dành nàng, hắn càng tò mò vì sao nàng muốn làm như vậy hơn?
Rất hiển nhiên, nàng đang dụ dỗ hắn.
Nhưng vì sao nàng phải dụ dỗ hắn? Chẳng lẽ nàng cảm thấy hắn chưa đủ nhiệt tình với nàng sao, hay là thật sự cảm thấy giữa bọn họ không có tình cảm mãnh liệt?
Nhưng trong lòng Tạ Uẩn biết, đời này hắn chưa bao giờ nhiệt tình với ai như vậy. Suy cho cùng không phải là thời gian hắn ở cùng nàng không đủ sao.
Nghĩ như vậy lại có chút quái dị bởi vì ngày thường Tang Yểu chưa từng biểu lộ ý nghĩ như vậy.
Nàng đang muốn làm gì?
Tạ Uẩn càng không nói lời nào, Tang Yểu càng cảm thấy hồi hộp.
Nàng không biết nam nhân nhẫn nhịn cái này có khó không nhưng chắc là không sao nhỉ. Trước kia thời điểm còn luyện tập, không phải hắn thường phải tắm nước lạnh sao.
Thêm lần này cũng không nhiều.
Cách một lúc sau, Tạ Uẩn chậm rãi nói: “Hôm nay nàng thật sự nhẫn tâm như vậy?”
Nàng tri kỷ nói: “Chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì. Chàng đi tắm một cái là được rồi.”
Lời nàng nói cũng không có chút chắc chắn nào bởi vì nghe giọng điệu hắn có chút ấm ức.
Tang Yểu mím môi, nàng lại dao động lần nữa.
……
Nhưng còn chưa chờ nàng tự hỏi xong, Tạ Uẩn đã đỡ nàng ngồi dậy. Sau đó hắn khoác áo ngồi dậy châm đèn. Khi mấy ngọn đèn được thắp sáng, trong phòng lập tức sáng lên. Những thứ mơ hồ vừa rồi trong khoảnh khắc rõ ràng lên.
Thân hình nam nhân thon dài, cơ bắp cuồn cuộn, không cảm thấy xấu hổ chút nào bước về phía nàng.
Tang Yểu đỏ mặt không muốn nhìn hắn.
Tạ Uẩn cứ như vậy ngồi lại xuống giường.
Hắn ngồi ở đối diện nàng, chân gấp lại phía sau sau đó duỗi tay ra trước mặt nàng, nắm lấy.
Tang Yểu trừng lớn hai mắt: “……”
Nàng ôm hai đầu gối ngồi ở đối diện hắn sau đó lại cúi thấp đầu, oán trách nói: “Chàng làm gì vậy……”
Ngữ khí Tạ Uẩn không thay đổi, lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu.”
Tang Yểu không muốn, lại nghe Tạ Uẩn tiếp tục nói: “Vậy nàng tới giúp ta đi.”
Tang Yểu đành phải chậm rãi ngẩng mặt, nhìn hắn.
Nam nhân nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
Một lúc sau, Tang Yểu xấu hổ đến đỏ bừng cả người, nàng nắm chặt tay, trong lòng mắng Tạ Uẩn nửa ngày.
Nàng thật sự không nghĩ tới.
Nàng biết Tạ Uẩn không biết xấu hổ nhưng không nghĩ tới hắn lại không biết xấu hổ như vậy.
Mỗi khi nàng muốn dời ánh mắt đi, Tạ Uẩn sẽ tiếp tục uy hiếp nàng.
Lần cuối cùng nàng cảm thấy xấu hổ như vậy là đêm tân hôn, nàng khỏa thân bị hắn nhìn.
Tang Yểu chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy. Cách một lúc lâu sau, nàng thật sự không chịu nổi, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nằm bẹp xuống giường, sau đó dùng chăn trùm kín người mình lại.
Trong phòng yên tĩnh.
Tạ Uẩn không nhúc nhích.
Một lát sau, một cánh tay như củ sen trắng như tuyết run rẩy thò ra từ trong chăn. Nàng duỗi một đầu ngón tay ra, giọng nói rầu rĩ truyền ra từ trong ổ chăn.
“…… Một lần.”
Kế hoạch thất bại.
Không chỉ thất bại mà còn thất bại thảm hại.
Giống như là vừa mất hậu vừa thiệt quân.
Nhưng điều đó không quan trọng. Một lần thất bại không thể đại biểu cái gì, càng không thể thể hiện ưu nhược điểm năng lực của nàng. Cùng sống dưới một mái nhà, nàng tin tưởng nàng vẫn còn rất nhiều cơ hội.
Nàng phải tìm cách bắt đầu lên kế hoạch cho lần sau.
Lần sau nàng nhất định sẽ không bao giờ mềm lòng với loại chó nam nhân nhưng lại ra vẻ đạo mạo kia nữa.
Tuy nói như vậy, Tang Yểu cảm thấy Tạ Uẩn thật sự rất dễ bị dụ dỗ, chỉ cần tùy tiện hôn hắn hoặc là nói hai câu dễ nghe là hoàn toàn có thể dụ dỗ được.
Càng đừng nói đến muốn ngừng mà không được.
Nàng quá mềm lòng nên hôm qua mới buông tay. Nếu nàng không đồng ý, Tạ Uẩn cũng sẽ không miễn cưỡng nàng. Bằng không theo lý thuyết nàng nhất định có thể thành công.
Nhưng nếu phương pháp quá dễ dàng thì lại có vấn đề tiếp theo, nàng còn chưa học giai đoạn dụ dỗ trung cấp.
Không sao, vấn đề không lớn.
Nàng nghĩ nàng nhất định phải suy nghĩ cẩn thận lại đã.
“Tỉnh rồi sao, Yểu Yểu?”
Suy nghĩ bị gián đoạn, Tạ Uẩn đang nói chuyện với nàng.
Thực ra nàng đã tỉnh được một lúc rồi nhưng nàng còn đang tức giận nên không muốn nhìn hắn.