Hai người đi chung một chỗ, Tô Hòa nói: “Yểu Yểu, hai ngày này con sống có tốt không?”
Tang Yểu gật đầu nói: “Khá tốt, bá mẫu ngài không cần lo lắng cho con đâu.”
Tô Hòa gật đầu rồi lại nhỏ giọng nói: “Tốt là được rồi. Yểu Yểu, con ngày thường cũng không cần quá tùy hứng, cứ nghe theo Tạ đại nhân là được. Tạ gia không phải những thế gia khác, con vẫn nên củng cố địa vị của mình mới được.”
Tang Yểu thật ra rất kháng cứ khi thảo luận về mấy chuyện này, nàng cảm thấy gả thì chính là gả. Nếu là chính thê, nàng cảm thấy nếu không hợp thì có thể hòa ly.
Ở đó có thể từng bước từng bước sống rất tốt là được rồi, tại sao phải tìm mọi cách tính kế mọi chuyện chứ?
Nhưng nàng biết trên ý nghĩa nào đó thì lời này cũng coi như là muốn tốt cho nàng, cho nên nàng cũng không có phản bác mà chỉ nói: “Con hiểu rõ.”
“Lời này không thể chỉ nói ngoài miệng như vậy, chúng ta cũng không thể giúp đỡ được gì cho con nên con phải nắm chặt lấy Tạ đại nhân mới được.”
Tang Yểu càng nghe thì càng cảm thấy khó chịu.
“Đúng rồi, không biết Tạ đại nhân có ý định nạp trắc thất không?”
Tang Yểu thành thật nói: “Hắn nói không có.”
“Yểu Yểu với tính cách ngây thơ này của con. Nếu sau này có người lợi hại vào phủ thì con phải làm sao đây?”
Trước kia Tạ Uẩn nói qua sẽ không có trắc thất cho nên Tang Yểu chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này.
Tô Hòa thở dài tiếp tục nói: “…… Hôn sự của con đã được giải quyết, ta còn đang lo lắng về hôn sự Nhân Nguyệt đây.”
Một lúc sau Tang Yểu mới phản ứng lại, nàng nói: “Bá mẫu, ngài muốn nói là……?”
Tô Hòa lộ ra vẻ mặt co quắp nói: “Ta muốn nói…… Nếu không thì con khuyên nhủ Tạ đại nhân, chuyến này cũng mang Nhân Nguyệt về chung có được không?”
“Bá mẫu cũng không có ý gì khác, từ trước đến nay quan hệ của hai tỷ muội con rất tốt. Nếu Nhân Nguyệt đi thì hai người các con có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Sau này nếu như có nữ nhân khác vào phủ thì hai người các con có thể đồng lòng chống lại, con nói có đúng không?”
“Hoặc là con có thể để ý người ở bên kia, nhìn xem có thể làm mai một người cho Nhân Nguyệt được không?”
Tang Yểu im lặng một lúc lâu.
Nàng thật sự không biết nên trả lời như thế nào, thậm chí nàng cũng tính là tức giận. Chỉ là cảm thấy việc này quá đáng đến mức làm nàng nghĩ lại thôi thì cũng cảm thấy chán ghét.
Nàng không biết tại sao Đại bá mẫu của nàng lại có thể nói ra những lời này với nàng được chứ?
Có lẽ là Tô Hòa cảm thấy tính tình nàng tốt, rất dễ lừa. Cảm thấy cuộc hôn nhân của nàng tốt đến mức không thể lại tốt hơn cho nên mới muốn nữ nhi của bà tới chia một chén canh, hoặc là cảm thấy giống loại khi còn nhỏ ma ốm vẫn luôn ngốc nghếch như nàng đều có thể được Tạ Uẩn thích vậy thì Tang Nhân Nguyệt cũng có thể.
Nàng cũng không cảm thấy thất vọng với Đại bá mẫu bởi vì khi còn nhỏ bà từng mắng phụ thân của nàng. Cho rằng Tang Ấn không có quyền lực và Tang Yểu lúc đó còn nhỏ tuổi là đang ăn ở miễn phí ở Tang gia.
Sau đó con đường làm quan của Tang Ấn bắt đầu thăng tiến, lúc này bà mới thay đổi thái độ.
Mười năm trôi qua, bà thật ra vẫn không hề thay đổi.
Ngoài ra Tang Yểu rất không thích lời nói của bà.
Bà dựa vào cái gì cho rằng sau này Tạ Uẩn nhất định sẽ có trắc thất, loại lời nói này thật sự rất chán ghét.
Nhìn ra sắc mặt của Tang Yểu không tốt, Tô Hòa vội vàng nói: “Ta cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, Yểu Yểu con cũng đừng coi là thật.”
“Nếu thật sự không thích hợp, giống như Nhân Nguyệt thì…… Có thể còn sống là đã không tệ rồi.”
“Nói thì nói như vậy nhưng lời nam nhân nói thì không thể tin, hắn quyền cao chức trọng như vậy thì không có khả năng vẫn luôn thích con. Lúc trước Đại bá của con cũng giống như vậy, sau đó còn không phải là nạp vài tiểu thiếp sao.”
Tang Yểu rút ra cái tay được Tô Hòa nắm lấy, thậm chí lười mở miệng mắng bà và nàng chỉ nói: “Sao ngài không nói lời đề nghị này cho Đại bá và Nhân Nguyệt nghe trước đi.”
“Ngoài ra, ngài dựa vào cái gì cảm thấy Đại bá có thể so sánh với Tạ Uẩn.”
Nói xong nàng cũng không nói nhiều lời nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
Suốt một đường nàng bước đi rất nhanh, nghĩ đến lời nói của Tô Hòa thì đã cảm thấy rất phiền. Quyền cao chức trọng thì liên quan gì đến việc chân trong chân ngoài chứ? Nhiều năm như vậy phụ thân của nàng cũng chỉ yêu một nữ nhân là mẫu thân của nàng đấy thôi.
Bà cái gì cũng đều không hiểu, chỉ biết ở đó nói bậy.
Tang Yểu quay về phòng của mình, nàng và Tạ Uẩn vốn dĩ không muốn ở lại đây lâu, giữ nguyên kế hoạch sau khi dùng bữa xong thì sẽ rời đi.
Tang Yểu quay về thu dọn đồ đạc, thật ra trước khi thành hôn thì đồ vật nên mang theo cũng đã mang đi gần hết. Ngoại trừ quyển sách nhỏ kia thì cũng không có cái gì cần mang theo.
Tang Yểu cầm hộp gỗ đã được thu dọn xong đặt lên trên bàn, đúng lúc này bên ngoài vang lên những tiếng bước chân chậm rãi. Ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Tạ Uẩn bước vào từ bên ngoài.-
Tang Yểu ngước mắt nhìn về phía hắn, cơn tức giận đối với Tô Hòa cũng đã biến mất một chút và nàng rầu rĩ nói: “Sao chàng lại tới đây?”
Tạ Uẩn thuận tay đóng cửa phòng lại, đứng ở trong khuê phòng của thiếu nữ và nhìn xung quanh bốn phía rồi nói: “Ta tới chờ nàng.”
Trong phòng trang trí tinh xảo, được quét dọn sạch sẽ, trước cửa sổ có mấy con động vật nhỏ được đan bằng cỏ được đặt ngay ngắn chỉnh tề.
Con thỏ, con bướm, con rắn… Cọng cỏ đã chuyển sang màu ố vàng, có thể nhìn ra được là đặt ở đây rất nhiều ngày.
Nơi này khắp nơi đều lộ ra dấu vết sinh hoạt của nàng và rất khác biệt với căn phòng kia ở trong Tạ gia.
Chăm đệm của nàng có màu hồng nhạt, trước cửa sổ có treo chuông gió và trên bàn nhỏ có đặt một rỗ sợi chỉ thêu lộn xộn. Hắn có thể tưởng tượng ra được cảnh Tang Yểu sinh hoạt ở chỗ này.
Bao gồm những con động vật nhỏ trước mắt, sinh động như thật, rất đáng yêu.
Nhưng nó còn kém nàng rất xa.
Tạ Uẩn nói: “Đây là do nàng đan sao?”
Tang Yểu nhìn thoáng qua và nói: “Ừ, cái này rất đơn giản.”
Nàng suy nghĩ một lúc, sau đó đi đến bên cạnh Tạ Uẩn và từ trong đó tùy tiện cầm một con nàng cho rằng là đan đẹp nhất và đưa tới trước mặt Tạ Uẩn rồi nói: “Cái này tặng cho chàng.”
Tạ Uẩn cúi đầu, là một con thỏ con ngây thơ hiền lành.
Hắn thật sự không hề cảm thấy hứng thú đối với loại đồ này nhưng con thỏ con này hơi giống nàng một chút.
Tang Yểu đặt con thỏ con vào trong lòng bàn tay của hắn, sau đó quay đầu lại cầm hộp gỗ của nàng, nói: “Đi thôi.”
Tạ Uẩn hơi khép lòng bàn tay lại, đặt con thỏ con vào trong túi tay áo.
Sau khi tạm biệt vài câu với Tang Ấn, Tang Yểu và Tạ Uẩn ngồi lên trên xe ngựa để quay về.
Trong thùng xe rất yên tĩnh, Tang Yểu vẫn luôn cúi đầu ôm cái hộp không nói chuyện.
Tạ Uẩn đã nhìn nàng rất lâu nhưng nàng đều không phát hiện ra.
“Nàng đang suy nghĩ cái gì vậy?” Cách nửa ngày, Tạ Uẩn rốt cuộc mở miệng hỏi.
Tang Yểu lắc đầu nói: “Không có gì.”
Nàng đang tức giận.
Nhưng nàng không biết bản thân đang tức giận về cái gì, trước kia Tạ Uẩn đã từng hứa với nàng là sẽ không nạp thiếp nhưng khi đó nàng cũng không phải rất để ý.
Nhưng nàng không biết tại sao hôm nay sau khi nghe những lời nói của Tô Hòa thì nàng bắt đầu cảm thấy để ý.
Đường trở về cũng không xa, một lúc sau thì hai người đã quay về Tạ gia. Khi Tang Yểu vào cửa thì tìm một nơi đặt hộp nhỏ xuống.
Tạ Uẩn vẫn giống như ngày thường, sau khi trở về thì ngồi xuống trước bàn dài và lật xem công báo vừa mới đưa lại đây.
Lần này Tang Yểu không có vội vàng đi ngủ, nàng lắc đầu nhìn chằm chằm hắn và sau đó rốt cuộc hỏi: “Tạ Uẩn, sau này chàng thật sự sẽ không nạp thiếp sao?”
Tạ Uẩn đặt bút xuống nhìn về phía Tang Yểu.
Hắn vốn dĩ có một khuôn mặt lạnh lùng, lời này vừa hỏi ra thì khuôn mặt của hắn càng lạnh lùng hơn.
“Cho nên suốt một đường này nàng đều đang suy nghĩ về chuyện này sao?”
Tang Yểu vừa mới hỏi ra thì thật ra cảm thấy bản thân có hơi gây rối một cách vô cớ.
Chuyện này từ rất lâu trước đây Tạ Uẩn đã nói qua với nàng, sau đó nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới nó. Không biết đầu óc hôm nay của nàng bị cái gì nữa đột nhiên rất để ý đến chuyện này.
Nhưng thật ra Tạ Uẩn cũng không hề làm cái gì hết.
Đầu tiên Tạ Uẩn trả lời: “Sẽ không.”
Sau đó hắn lại nói: “Ta vốn dĩ cho rằng nàng có lòng tin cơ bản đối với ta.”
Hắn vẫn luôn rất không hiểu tại sao Tang Yểu luôn cho rằng hắn sẽ nạp thiếp, hắn tự nhận là cũng không phải là một người gặp một người thì thích một người. Nhưng ngay từ đầu thì nàng đã nói với hắn là muốn nạp thiếp thì phải trải qua sự đồng ý của nàng.
Nhưng nàng dựa vào cái gì cho rằng hắn sẽ có hành động như vậy chứ?
Ngoại trừ vấn đề tin tưởng, nếu nàng thích hắn vậy thì phần yêu thích này tại sao không mang theo sự chiếm hữu chứ?
Hắn cảm thấy rất không vui.
Tang Yểu nghe vậy thì trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy áy náy.
Nàng nhỏ giọng nói với hắn: “Thật sự xin lỗi, ta không nên hỏi.”
Hắn mím chặt khóe môi, vẻ mặt sắc lạnh.
Tang Yểu rất ít khi nhìn thấy Tạ Uẩn tức giận rõ ràng như vậy, nàng hơi hoảng loạn nói: “Ta chỉ là đột nhiên nghĩ tới.”
“Ta không có không tin chàng.”
……
Hắn không để ý tới nàng.
“Chàng tức giận sao?”
……
Tạ Uẩn vẫn không nói lời nào.
Rất hiển nhiên, hắn tức giận.
Tang Yểu ngồi thẳng lưng và cảm thấy rất hối hận, đều do hôm nay Tô Hòa đã nói với nàng những lời đó bằng không thì nàng mới sẽ không rảnh rỗi mà nghĩ tới những chuyện không liên quan này.
Nàng lại gọi Tạ Uẩn hai tiếng nhưng hắn cũng không chịu nhìn nàng.
Tang Yểu đứng lên và đi về phía bàn dài, nàng ngồi xổm bên cạnh hắn và nhìn sườn mặt lạnh băng của hắn rồi nhỏ giọng nói: “…… Ta sai rồi, chàng đừng tức giận.”
Nhìn thấy Tạ Uẩn không để ý đến nàng, Tang Yểu lại giải thích nói: “Hôm nay Đại bá mẫu vẫn luôn nói với ta là chàng sẽ nạp thiếp, ta cảm thấy thật sự rất phiền. Ta không phải rất muốn nghĩ như vậy với lại chúng ta vừa mới thành thân, nhưng bộ dáng của bà ấy……”
Cũng không biết câu nói nào chọc trúng Tạ Uẩn, hắn rốt cuộc nhìn về phía nàng.
Nhưng sắc mặt của hắn vẫn không hề tốt.
Tang Yểu nói: “…… Ta không có không tin chàng.”
Giọng nói của nàng rất mềm mại, mang theo giọng điệu làm nũng một cách vô tình nhưng Tạ Uẩn trông vẫn thờ ơ.
Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt lặng lẽ nhìn chăm chú vào nàng.