Tịnh Liễm vội vàng nói: “Một năm trước.”
Tạ Uẩn không lên tiếng.
Tịnh Liễm càng ngày càng xấu hổ, sau đó mở miệng nói: “3-4 năm trước……”
3-4 năm trước, 3-4 năm trước Tang Yểu mới mười bốn mười lăm tuổi. Hắn thậm chí còn chưa nhớ rõ tên Tang Yểu mà thằng nhãi Tịnh Liễm này đã quan sát Tang Yểu lâu như vậy.-
Chẳng lẽ hắn ta đã âm thầm thích Tang Yểu từ lâu nhưng bởi vì bản thân quá kém vì thế nên mới hổ thẹn, cho nên mới rời ánh mắt đặt lên người mình?
Tạ Uẩn càng ngày càng trầm mặc. Nhưng hôm nay hắn cũng không muốn giải quyết chuyện này với hắn ta.
Hắn mím môi, duỗi tay cầm lấy cuốn sách nhỏ trên bàn kia sau đó hắn đặt trên đầu gối mình rồi mở ra, cụp mắt nhìn.
Trong lòng Tịnh Liễm lại nghi ngờ. Sao bộ dáng ngài ấy lại như thế này?
Kỳ thật cũng không có gì thú vị để đọc. Tạ Uẩn lật qua hai lần. Nội dung trong này hắn đã thuộc lòng, không có gì đặc biệt.
Hắn mở quyển sách ra đặt ở trên bàn, nói với Tịnh Liễm: “Lại đây cùng đọc đi.”
“……”
Ngón chân hắn càng co giật mạnh hơn, thầm nghĩ đây nhất định là cách trừng phạt mới của chủ tử với hắn.
Tịnh Liễm không dám cự tuyệt, yên lặng đi lên phía trước. Sau đó hắn cố nén cảm giác hổ thẹn đọc cùng Tạ Uẩn.
Không khí quỷ dị.
Tạ Uẩn đọc vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn dùng bút đỏ khoanh tròn những chữ hắn viết sai.
Trong im lặng, Tạ Uẩn lật sang một trang khác.
Trên trang này hắn viết về một ngày nọ, Tạ Uẩn mới trở về từ trong cung. Trong bóng đêm, hắn thật sự không kiềm chế được nỗi nhớ Tang Yểu sau đó hắn lập tức ra khỏi phủ, lẻn vào khuê phòng của Tang Yểu, lớn mật nói ra nỗi nhớ của mình.
Dùng từ lớn mật, dõng dạc hùng hồn.
Hai người cùng nhau nhìn chằm chằm đoạn ngắn này. Sau đó Tạ Uẩn lẳng lặng hỏi hắn ta: “Ta ở trong lòng ngươi chính là như vậy sao?”
Tịnh Liễm lắc đầu.
Tạ Uẩn: “Lại nói thêm một lời nói dối với ta nữa thì ngươi cũng không cần đi theo ta.”
Vẻ mặt Tịnh Liễm nhăn nhó. Sau đó hắn dũng cảm nói: “Bởi vì… thuộc hạ cảm thấy thiếu phu nhân có lẽ sẽ thích kiểu này. Hơn nữa, thuộc hạ suy đoán nội tâm ngài nhất định có một…………linh hồn cuồng dã còn chưa được phóng thích.”
Thực hiển nhiên, hắn ta đã đoán sai.
Linh hồn của ngài ấy cũng không cuồng dã.
Tịnh Liễm lại yên lặng bổ sung nói: “Tính tình Tang tiểu thư dịu dàng, nội liễm. Thuộc hạ cảm thấy thiếu phu nhân nhất định không thể nói ra được những lời này.”
Kỳ thật hắn cũng không hiểu biết nhiều về Tang Yểu nhưng bởi vì nhiều năm chú ý nên cũng biết được một ít.
Từ nhỏ Tang Yểu đã không có mẫu thân. Tỷ tỷ ruột lại vào cung khi nàng còn nhỏ. Trong phủ còn một đường tỷ thì luôn kiếm cớ trêu chọc nàng.
Ngay từ đầu nàng còn có mấy người bằng hữu nhưng về sau không biết thế nào, nàng lại chỉ còn lại một mình. Bình thường Tang Ấn rất bận rộn, không có thời gian rảnh ở cùng nàng. Mỗi lần cung yến nàng đều tự giác ở một góc, không muốn nói chuyện với người khác, cũng không muốn người khác nói chuyện với nàng.
Có đôi khi hắn cảm thấy thiếu phu nhân thật đáng thương, cũng thật cô đơn. Nàng sẽ không nói thẳng ra nhưng nàng nhất định rất khát vọng được yêu.
Cho nên ở dưới ngòi bút của hắn, Tạ Uẩn là người nhiệt tình chủ động.
Tạ Uẩn nói: “…… Cho nên ngươi cảm thấy ta có thể nói ra?”
Ngón tay của nam nhân vẫn còn dừng ở trên cuốn sách. Từ nãy đến giờ, tình hình vẫn không hề tiến triển.
Ngay khi hắn muốn lật một trang khác, Tịnh Liễm vẫn ở trước mặt hắn, nhỏ giọng trả lời: “Không nói được.”
Tạ Uẩn không tiếp tục lật trang khác.
Hắn đột nhiên rút tay lại, hơi cau mày, nhìn Tịnh Liễm.
“Quả thật có loại khả năng này.”
Tịnh Liễm ngẩn người.
Hả, khả năng cái gì?
Cùng lúc đó, Tang Yểu đã mặc y phục chỉnh tề ngồi ở trước gương. Thị nữ đang búi tóc cho nàng, Hoài Mộng đang ở phía sau thu dọn đồ đạc, đợi lát nữa đến chỗ Ngu Chi phải dùng.
Sau khi Ngu Chi từ biết Tang Yểu thêu thùa rất giỏi thì muốn nàng dạy cho nàng ấy. Sau khi Tang Yểu đồng ý thì thường xuyên đến gặp Ngu Chi vào thời gian này.
Nàng nhìn bản thân trong gương, sau đó hỏi: “Nhị tẩu đã mang thai mấy tháng rồi?”
Hoài Mộng nói: “Bẩm thiếu phu nhân, đã đủ năm tháng rồi.”
Tang Yểu ồ một tiếng, nghĩ thầm trách không được khoảng thời gian này nhìn thân thể nhị tẩu có vẻ nặng nề hơn một chút.
Nàng thở dài, nói: “Ta thấy nhị tẩu mang thái cái này không thể ăn, cái kia không thể ăn. Thật vất vả.”
Hoài Mộng cười nói: “Quả thật vất vả. Nhưng mang thai mười tháng, tiểu hài tử cũng rất đáng yêu.”
Tang Yểu nhớ tới cháu trai nhỏ 6 tuổi của nàng, trắng trẻo, mềm mại, thường xuyên mở to mắt ngọt ngào gọi nàng là “Tiểu cô cô.”
Nàng nở nụ cười, nói: “Quả thật rất đáng yêu.”
Hoài Mộng đúng lúc trêu ghẹo nói: “Thiếu phu nhân, ngài có thể cùng thiếu gia sinh một đứa?”
“Tiểu tiểu thư hoặc là tiểu thiếu gia nhất định rất đáng yêu.”
Trước kia, Tang Yểu chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. Nàng nghe vậy thì rất kinh ngạc, bản năng có chút sợ hãi.
Phụ thân cũng từng nói, nàng vẫn còn nhỏ, không thể sinh tiểu hài tử sớm như vậy.
Nàng nói: “…… Việc này vẫn là để về sau lại bàn tiếp.”
Hoài Mộng thu dọn đồ vật xong, nói: “Thiếu phu nhân, ngài cứ tùy theo tâm ý của mình là được. Thiếu gia thích ngài như vậy, cũng sẽ không miễn cưỡng ngài.”
Tang Yểu biết Tạ Uẩn sẽ không miễn cưỡng nàng. Nhưng những lời này tựa hồ vẫn như quét vào ngực nàng một chút. Nàng không khỏi ngồi thẳng dậy, có chút xấu hổ, nhỏ giọng: “…… Hắn không có vậy đâu.”
Hoài Mộng che miệng mỉm cười, nói: “Thiếu gia thích ngài nhất. Nô tỳ chưa từng thấy thiếu gia để ý ai như vậy.”
Tính tình Tạ Uẩn trời sinh đã không thích thân cận với người thân, kể cả phu nhân và Tạ các lão đều không có biện pháp gì với hắn.
Kết quả, thiếu phu nhân mới vào cửa được nửa tháng, Tạ Uẩn dường như đã thay đổi thành một người khác.
Tang Yểu: “Vậy sao ngươi lại phát hiện?”
Hỏi như vậy có chút làm khó Hoài Mộng.
Kỳ thật khi hai người bọn họ ở cạnh nhau rất dễ dàng có thể phát hiện ra.
Tỷ như, buổi sáng thiếu gia dậy sớm. Bởi vì hắn muốn để Tang Yểu nghỉ ngơi thật tốt nên trực tiếp sang phòng bên rửa mặt.
Còn có một lần, trong phủ có một tỳ nữ mới tới chọc cho phu nhân không vui. Từ đó về sau, mọi người trong phủ đều bị kiểm tra hết một lần. Những người có tâm tư bất chính đều bị đuổi ra ngoài.
Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi đi, ngoại trừ Tịnh Liễm, thiếu gia còn điều hết gã sai vặt có diện mạo tốt ở Tây Hành Uyển đi.
Lại nói về lúc trước, quá trình hôn lễ phức tạp kia.
Mỗi một đồ vật dùng trong hôn lễ đều phải được đưa đến cho Tạ Uẩn tự mình kiểm tra. Nhưng tất cả đồ dùng xuất hiện đều cực kỳ quý báu. Cho nên, trước hôn lễ một, hai tháng, cơ bản ngày nào Tạ Uẩn cũng bận rộn đến mức chân không chạm xuống đất.
Còn có tân hôn đêm, vốn dĩ ở chính giữa giường được sẽ được bố trí một chiếc khăn trắng tinh nhưng tựa hồ thiếu gia cảm thấy như vậy có chút không tôn trọng cho nên gọi người bỏ qua quy củ này.
Tóm lại là khó có thể đếm hết. Nhưng nếu thật sự muốn nói ra thì tựa hồ đều là những chuyện vặt vãnh, không có gì để nói.
Giữa thiếu gia và thiếu phu nhân cũng không có yêu hận tình thù mạnh mẽ như vậy. Nhưng khi bọn họ ở cùng nhau không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy rất hài hòa.
Hoài Mộng nhất thời cũng không biết nói cái gì nên nói: “Dù sao, nô tỳ cũng cảm thấy thiếu gia vẫn luôn yêu thích ngài.”
Tang Yểu nhìn bản thân ở trong gương. Nàng nghe vậy khóe môi không nhịn được khẽ nhếch nên, lại nhanh chóng kìm nén.
Nàng nhỏ giọng nói: “Phải không.”
Nàng biết Tạ Uẩn đối xử với nàng rất tốt nhưng nàng đều cho rằng những cái đó đều là lòng tốt ẩn giấu sâu trong lòng hắn.
Nàng lại nghĩ tới lời tỷ tỷ nói.
“Ai cũng có thể nói thích muội nhưng người chân chính yêu thương muội sẽ không phải chỉ dựa vào lời nói ngoài miệng.”
Tỷ tỷ nói rất đúng. Nàng biết hiện tại bản thân nàng rất ấu trĩ. Nàng muốn biết thì hỏi thẳng là được, không cần phải tốn nhiều công sức thăm dò như vậy.
Nhưng nàng lại không dám.
Từ nhỏ đến lớn, nàng là một hài tử chưa bao giờ được ưu ái.
Chỉ có người phụ thân bận rộn và người tỷ tỷ đã sớm tiến cung sẽ thỉnh thoảng dỗ dành nàng.
Nhưng ngoại trừ cái này, nàng vẫn luôn bị ngó lơ.
Nói nàng lớn lên không tốt, quá yêu diễm. Nói đầu óc nàng ngu ngốc, là một đồ ngốc. Nói nàng không làm được trò trống gì. Cho dù có thể làm chính thất cũng không gánh vác được trách nhiệm của chủ mẫu.
Nàng lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nên vẫn luôn không có biện pháp tự tin rằng bản thân xứng đáng được yêu thương.
Không ai hiểu được nàng.
Nếu nói với người khác, người khác chỉ cảm thấy nàng phiền toái, nghịch ngợm, trẻ con.
Cho dù bị coi là trẻ con, nàng cũng nguyện ý cẩn thận một chút.
Bởi vì Tạ Uẩn đối với nàng mà nói cực kỳ quan trọng. Cho nên nàng càng muốn kiểm chứng. Giống như trước khi rời xa nhà, phải lần lượt kiểm tra đi kiểm tra lại cửa sổ nhà mình.
Mỗi khi nhận được chứng minh rõ ràng xác thực, nàng lại càng muốn chứng minh rõ càng hơn, càng xác thực hơn.
Nàng biết, kỳ thật như vậy là không đúng.
Nàng cũng rất khó chịu.
Chờ nàng thu dọn xong, Tạ Uẩn đúng lúc trở về từ bên ngoài.
Tang Yểu vừa mới đẩy cửa định đi ra ngoài thì đụng phải Tạ Uẩn đang định đi vào.
Nàng thản nhiên nói với hắn: “Ta đi tìm nhị tẩu.”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, sau đó đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng ở cửa như thế này.
Tang Yểu bối rối ngẩng đầu, chờ hắn nói chuyện.
Trong tình huống này, nàng thực ra không muốn đứng gần Tạ Uẩn như vậy. Bởi vì phía sau nàng còn có Hoài Mộng. Tịnh Liễm cũng đi theo phía sau Tạ Uẩn.
“Làm sao vậy?” Nàng dịu dàng hỏi.
Tạ Uẩn cũng không phải người thích nói những lời ngọt ngào. Điều này đối với hắn quả thật rất khó khăn.
Hắn nhìn Tang Yểu, sau đó nghĩ tới cuốn sách rách nát kia, còn có những dòng chữ quanh co được viết trong đó.
Đối diện với ánh mắt sáng ngời dò xét của thiếu nữ, hắn mím chặt môi, do dự một lát, cuối cùng khó khăn nói ra một câu, hình như đang hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn nào đó, nghiêm túc nói:
“Nhớ trở về sớm muộn chút, nếu không ta sẽ nhớ nàng đến ngất xỉu mất.”
Tang Yểu: “……”