Giọt mưa dày đặc rơi trên bậc cầu thang, lá cây bị nước mưa rửa tỏa sáng, hơi nước ẩm ướt vọt vào trong, cuốn đi một chút mùi hương ở trong phòng.
Bởi vì không khí ướt át, lúc này quần áo bị ướt của Tang Yểu vẫn còn chưa khô. Cảm giác khó chịu dính ở trên người, bởi vì giữ nguyên một tư thế rất lâu nên đầu gối và cẳng chân đều hơi khó chịu một chút.
Tang Yểu vừa xoa cẳng chân của mình, vừa lén nhìn thoáng qua Tạ Uẩn nhỏ giọng nhắc nhở nói: “…… Ngươi còn chưa nói cho ta người đó là ai.”
Trong màn mưa, Tịnh Liễm cầm cây dù và trong tay cũng ôm cây dù khác. Từ rất xa nhìn thấy hai người trong căn nhà gỗ, hắn lập tức bước đi nhanh hơn.
Tạ Uẩn nói: “Ta lừa ngươi đấy.”
Tang Yểu: “?”
Không đợi Tang Yểu hỏi gì đó thì Tịnh Liễm đã bước lên bậc cầu thang, cung kính nói: “Công tử thứ tội, thuộc hạ đến chậm.”
Nói xong, hắn ngước mắt nhìn lên.
Đột nhiên cảnh tượng trong phòng không kịp phòng ngừa rõ ràng đập vào trong mắt của hắn.
Giường đệm hỗn loạn, vừa nhìn thấy thì biết là mới được ngủ qua. Trên đó còn có một chút chất lỏng trắng đục, mà mái tóc dài của Tang Yểu hỗn loạn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Trên đó còn dính nước mắt, đang mệt mỏi xoa xoa ở bên cạnh chủ tử, ập vào trước mặt là mùi xạ hương, đáp án đã quá rõ ràng.
Vẻ mặt của Tịnh Liễm cứng đờ.
Hắn nhìn về phía chủ tử quần áo chỉnh tề, bộ dáng nghiêm túc của mình.
Đại khái con người sẽ luôn thay đổi.
Tỷ như chủ tử hắn không gần nữ sắc nhưng sau khi gặp được Tang tiểu thư thì nơi nào cũng là chiến trường.
Giờ phút này, giữa tiếng mưa rơi róc rách, chủ tử hắn đang nhìn hắn với một vẻ mặt bình tĩnh và dè dặt.
Thành thật mà nói, gương mặt này thật sự không giống người có thể làm ra chuyện tuyên dâm giữa ban ngày như vậy.
Nhưng mà hiện tại trước mắt, mặc kệ hắn có tin hay không, sự thật cũng đã ở trước mắt hắn.
Bọn họ vậy mà không đợi quay lại phủ đã trực tiếp làm ở phủ công chúa rồi?
Có thể thấy được lúc ấy thật sự kịch liệt.
Nhưng căn phòng này thoạt nhìn không quá sạch sẽ, có chút không phù hợp với tác phong thường ngày của chủ tử.
Càng nghĩ càng hối hận.
Thật là đáng giận.
Loại chuyện tốt này sao hắn có thể bỏ lỡ được?
Vừa rồi bọn họ không lo sợ đột nhiên có người tiến vào sao. Thực hiển nhiên, bọn họ cần phải có một người trông chừng mà!
Nhưng làm một người hầu đủ tư cách. Khiếp sợ thì khiếp sợ, công việc thì hắn vẫn phải hoàn thành tốt.
Hắn cầm dù, tri kỷ tiến lên nói: “Chủ tử, để thuộc hạ tới thu dọn.”
Tạ Uẩn: “Thu dọn cái gì.”
Cái này làm sao có thể trả lời được.
Hắn liếc mắt nhìn giường đệm lộn xộn, như là ám chỉ.
Sắc mặt Tạ Uẩn tối sầm lại, nói: “Đầu óc không cần nữa thì có thể vứt đi.”
Tính tình như chó, lại bắt đầu mắng chửi người.
Không thu dọn cho ngài nữa.
Tiếng mưa rơi đặc biệt khó chịu.
Tình thế phát triển vô cùng ngoài dự đoán của Tạ Uẩn.
Lâu lắm rồi hắn chưa từng nghi ngờ bản thân như vậy. Bây giờ nghĩ lại, hắn cảm thấy vừa rồi lựa chọn trốn đi cùng nàng ít nhiều có chút không lý trí.
Trước đó, Tạ Uẩn chưa bao giờ tưởng tượng được sẽ có một ngày mình và cô nương quả táo sẽ cùng nhau nép ở một góc nhỏ hẹp để nghe chuyện phòng the của người khác. Việc này đối với vị quyền thần trẻ tuổi này mà nói thật là một điều viển vông.
Nếu không phải lúc đó nàng cầu xin hắn một cách đáng thương như vậy. Hắn nhất định sẽ không đáp ứng yêu cầu quá đáng như vậy.
Hiện giờ nàng không chỉ không cảm ơn thì thôi, vậy mà còn mắng hắn.
Mặc dù cảm xúc của mông và khuôn mặt nàng rất tốt nhưng đây cũng không phải lý do cho nàng tùy hứng.
Tạ Uẩn nhìn về phía Tang Yểu. Thiếu nữ đang đứng ở bên cạnh hắn. Trên mặt vẫn còn nước mắt, giống như một con mèo nhỏ.
Có lẽ nàng còn chưa nhận ra mình nên lau mặt. Tạ Uẩn cũng không muốn nhắc nhở nàng.
Sau khi thiếu nữ nhận thấy ánh mắt hắn, nàng nhìn về đây, ánh mắt mang theo vài phần ấm ức.
Có cái gì mà phải ấm ức. Đối với nàng mà nói chẳng lẽ đây không phải đúng như tâm nguyện sao.
Cơn mưa này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Tịnh Liễm vừa tới đây không bao lâu thì bên ngoài cũng tạnh mưa, những giọt nước nhỏ từ mái hiên xuống.
Ba người bước ra khỏi căn nhà gỗ, dẫm lên nền đất ẩm ướt.
Tịnh Liễm vẫn ôm hai cây dù. Hắn đột nhiên không hiểu vừa rồi bản thân chạy như bay về lấy dù có ý nghĩa gì.
Tang Yểu đi ở bên cạnh Tạ Uẩn.
Ba người lại rơi vào sự im lặng quen thuộc.
Cách một lúc sau, trong lòng Tang Yểu thật sự ngứa ngáy, khó nhịn. Nàng đoán chừng một lúc nữa sẽ ra khỏi phủ công chúa, sẽ không còn cơ hội để hỏi nữa. Nàng chậm rãi tới gần Tạ Uẩn, hơi ngửa đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Tạ Uẩn.”
Tạ Uẩn bước đi không ngừng, không để ý tới nàng.
Tang Yểu lại nói: “Ngươi nhất định biết đó là ai đúng không. Ngươi nói với ta đi. Ta nhất định sẽ không nói cho người khác.”
Người này thật sự vô cùng đáng ghét. Rõ ràng vừa rồi hắn đã đồng ý với nàng. Lúc này lại không nhận lời!
Nhưng hiện tại, Tang Yểu không khóc được nữa, nàng không có cách nào uy hiếp hắn. Nàng cắn môi, tăng tốc độ để đuổi kịp bước chân hắn.
Nàng cảm thấy nếu mình không biết người kia là ai, chỉ sợ đêm nay sẽ không ngủ được.
Nàng trộm liếc mắt nhìn Tịnh Liễm một cái. Sau đó lại ngửa đầu nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng đã đánh mông ta, không thể không giữ lời.”
Tịnh Liễm chỉ nghe ba chữ: đánh mông ta.
Đôi đồng tử hiền hòa chợt co chặt lại.
…… Đánh cái gì?
…… Cái gì mông?
Tạ Uẩn nghe vậy bước chân thật sự chậm lại. Hắn rũ mắt, ánh mắt xẹt qua dưới thân Tang Yểu, nhìn chỗ nào đó vô cùng rõ ràng.
Toàn thân Tang Yểu đột nhiên phát lạnh, thẹn quá hóa giận nói: “Nhìn cái gì!”
Mặc dù bởi vì vừa rồi tư thế có hạn, Tạ Uẩn cũng không nhìn thấy tận mắt hình dạng như thế nào nhưng cơ thể hắn đã cảm nhận được đường cong tròn, cảm xúc ở tay vô cùng tuyệt vời.
Bàn tay buông thõng bên người yên lặng khép lòng bàn tay lại. Hắn ừm một tiếng, nói: “Như thế nào, chẳng lẽ không phải ngươi chiếm tiện nghi của ta sao.”
Tang Yểu: “……”
Nàng quả thực không thể tin được Tạ Uẩn đang nói cái gì.
Tang Yểu trừng lớn hai mắt. Nàng vừa muốn mở miệng, ánh mắt đã chạm tới Tịnh Liễm, thanh âm lại yếu xuống, nàng nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng quá đáng.”
“Chẳng lẽ là ta chiếm tiện nghi cái tay kia của ngươi sao.”
Tạ Uẩn nói: “Không phải ngươi biết rất rõ sao.”
“……” Đê tiện, vô sỉ!
Tang Yểu nắm chặt tay không lên tiếng.
Nàng tức giận đi sang một bên, thầm nghĩ nàng sẽ không để ý đến Tạ Uẩn nữa.
Người này cứ chờ hối hận đi.
Đến lúc đó đừng cầu xin nàng để ý đến hắn.
Nàng xách vách, bước chân có chút tức giận. Nàng đã gặp nữ nhân tên Dung Dung kia vài lần, xuất thân thế gia hiển hách. Hình như không lâu trước đấy đã định hôn ước với Thái Tử.
Khi nàng và Lý Dao Các còn chưa trở mặt. Quan hệ của Lý Dao Các và người tên Minh Dung rất tốt. Sở thích hai người hợp nhau, tính tình cũng giống. Hơn nữa, thân phận, địa vị của Minh Dung cao hơn Lý Dao Các rất nhiều cho nên Lý Dao Các luôn vô cùng nhiệt tình với Minh Dung.
Khi đó Tang Yểu chỉ cảm thấy Minh Dung là một đại tiểu thư mắt cao hơn người, không muốn để ý đến ai. Nhưng nàng trăm triệu lần nghĩ tới còn có một mặt này.
Nhưng nói như vậy, hai người bọn họ nếu có thể ngủ ở phủ công chúa thì chứng minh nam nhân kia hôm nay nhất định cũng đến tham dự yến tiệc ngắm hoa.
Nhưng phạm vi này quá lớn, không dễ điều tra.
Rốt cuộc là ai đây?
Đầu tiên là loại trừ Tạ Uẩn.
Còn có Dương Ôn Xuyên.
Đầu nàng chỉ có thể nghĩ được đến đây. Nàng thật sự sẽ không ngủ được đó.
Rối rắm nửa ngày, nàng lại chậm rãi đi tới bên cạnh Tạ Uẩn. Sau đó nàng duỗi tay kéo vạt áo hắn, thanh âm cực kỳ đáng thương: “Tạ Uẩn, cầu xin ngươi. Ngươi nói với ta một chút đi.”
Tạ Uẩn liếc mắt nhìn nàng một cái.
Sau đó, hắn dời ánh mắt đi, chậm rãi nói: “Không phải không để ý tới ta sao.”
Tang Yểu nói: “Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi.”
Tạ Uẩn dừng chân lại nói với nàng: “Thực sự muốn biết?”
Tang Yểu gật đầu như giã tỏi.
Sắc mặt nam nhân thanh tỉnh nhìn nàng, chậm rãi nói: “Thái Tử Phi hồng hạnh xuất tường. Đây là tội lớn đáng chém đầu. Mặc kệ là nàng ta hay là nam nhân kia. Nếu chuyện của hai người bọn họ bị bại lộ, nhẹ thì xét nhà, nặng thì xử trảm cả nhà.”
Sắc mặt Tang Yểu đông cứng lại.
Nàng không nghĩ nhiều như vậy. Nàng chỉ đơn thuần tò mò thôi.
Hắn lại thong thả ung dung nói tiếp: “Cho nên tính nghiêm trọng của việc này không cần ta nhiều lời nữa. Ta có thể nói cho ngươi nhưng tương lai nếu ngươi nhìn thấy bọn họ, bị bọn họ phát hiện ra chút dấu vết gì. Thì ngươi, tỷ tỷ ngươi, phụ thân ngươi——”
“Từ từ!”
Tang Yểu đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Toàn bộ lòng hiếu kỳ của nàng đều dễ dàng bị lời nói này của Tạ Uẩn bóp chết. Nàng nghiêm túc lắc đầu, nói: “Ta đột nhiên không hiếu kỳ nữa. Chuyện người khác không liên quan gì tới ta.”
Nói xong nàng bắt gặp ánh mắt Tạ Uẩn, thận trọng nói: “Ngươi đã biết rồi. Ngươi không sợ sao?”
Tạ Uẩn lắc đầu: “So với họ, ta cảm thấy bọn họ mới nên là người nên lo lắng cho chính mình.”
Hắn nói rất đúng nhưng Tang Yểu nhiều ít bị lời hắn lôi kéo, không vui vẻ lắm.