Không gian yên tĩnh.
Hô hấp của Tang Yểu ngừng lại.
Y phục trên người Tang Yểu là vừa rồi nàng cẩn thận lựa chọn.
Suy xét đến yêu thích của Tạ Uẩn với thân thể nàng, chất liệu của bộ y phục là sa lụa tốt nhấ, khi đung đưa sẽ tỏa sáng rực rỡ, chất liệu có chút trong suốt, có thể tượng tượng được phần lớn da thịt bên dưới.
Chỗ eo và mông được bó sát, đẹp thì đẹp nhưng không tiện mặc ra ngoài.
Nửa bờ vai trần của nàng còn vô tình lộ ra bên ngoài. Giọng nàng theo theo tiếng khóc nức nở, theo bản năng nói thêm một câu cho bản thân: “Nóng quá……”
Nam nhân không biết đã đứng đây bao lâu. Hắn nghe vậy chỉ ừm một tiếng, ánh mắt nặng nề.
Nhưng ánh mắt trầm tĩnh như vậy càng làm cho Tang Yểu tuyệt vọng.
Nàng một chút cũng không muốn nhờ lại vừa rồi mình đang làm cái gì. Thậm chí nàng bắt đầu trốn tránh việc tự hỏi rốt cuộc hắn nghe được nhiều hay ít.
Nàng muốn ngất xỉu.
Tạ Uẩn đứng thẳng người, đi về phía nàng. Thời gian dường như kéo dài ra trong nháy mắt này.
……
Cuộc đời này, Tang Yểu chưa bao giờ thống khổ như vậy, nàng muốn chết.
Không muốn sống nữa, ông trời nhất định là đang đùa giỡn nàng.
Tạ Uẩn đi càng càng gần. Tang Yểu âm thầm cầu nguyện khả năng hắn không nghe thấy. Hắn nhất định là không nghe thấy nhỉ.
Tạ Uẩn chậm rãi dừng ở trước mặt Tang Yểu. Ánh hoàng hôn chiếu lên mặt mày lạnh lùng của hắn. Tang Yểu dùng khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng như tuyết ngước nhìn hắn, xấu hổ đến mức trào nước mắt.
Nàng không nói gì, nhưng hai chữ cầu xin đã viết ở trên mặt.
Giống như là chờ đợi phán quyết.
Tạ Uẩn rũ mắt nhìn nàng, ngón tay thon dài đặt ở trên bả vai nàng. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó chậm rãi nói với nàng:
“Không phải mới ôm ba mươi phút trước sao.”
Như nàng mong muốn, hắn kéo Tang Yểu vào trong lòng ngực.
Còn cố ý nói với nàng: “Nương tử cũng thật dính người.”
Nước mắt Tang Yểu rơi xuống.
Không ai hiểu nàng, nàng thật sự muốn ngất xỉu.
Cả đời này, nàng cũng không thể nào ngẩng đầu trước mặt Tạ Uẩn.
Nếu không, giả vờ bất tỉnh thì sao? Trốn tránh được một lúc thì được một lúc.
Ý nghĩ này vừa bắt đầu, Tang Yểu đã mở to mắt, lén ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Uẩn. Kết quả đúng lúc đụng phải ánh mắt Tạ Uẩn.
Nhịp tim của Tang Yểu ngừng lại trong giây lát. Thân thể nàng phản ứng nhanh hơn đầu óc. Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn.
Nói như thế nào nhỉ, cái này nhìn rất rõ ràng là giả vờ.
Nàng chỉ thiếu không viết hai chữ giả bộ bất tỉnh lên trán.
Có vẻ càng xấu hổ hơn.
Nhưng mũi tên đã bắt ra khỏi cung thì không có đường quay trở lại, nàng chỉ có thể tiếp tục giả vờ.
Tạ Uẩn hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc. Hắn bật cười ôm lấy nàng, buồn bã nói: “Thì ra ý Yểu Yểu là ôm như thế này.”
Hắn ôm ngang Tang Yểu rồi bế nàng đi về phía mép giường.
Tang Yểu nhắm mắt lại dựa vào trong lòng ngực hắn, xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Không đến một lát, nàng đã cảm nhận được mình được Tạ Uẩn đặt ở trên giường. Mặc dù đã nhắm hai mắt lại, nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nam nhân không chút kiêng dè dừng ở trên người nàng.
Thật sự rất hối hận.
Vì sao nàng phải thay y phục chứ, chỉ có thời gian ba mươi phút, vì sao còn phải đổi y phục.
Còn đổi loại y phục này, thật sự là rất cố ý.
Kiên trì thêm một lát nữa.
Sao hắn vẫn còn nhìn.
Tạ Uẩn yên lặng ngồi ở mép giường, ánh mắt không rời khỏi người nàng một giây phút nào.
Thiếu nữ mặc một chiếc váy lụa trắng như ngọc, dáng người yểu điệu. Tạ Uẩn không nhìn chỗ bả vai nàng cố ý kéo phục xuống, ngược lại động tác vừa rồi có biên độ không lớn nên đã làm khe hở rộng lên không ít.
Cảnh xuân lộ ra, chỗ phồng lên mềm mại trước người hở ra một góc, làn da lộ ra không phải màu trắng mà là màu hồng.
Cứ nhìn như vậy hồi lâu, Tạ Uẩn không những không ngăn cản Tang Yểu, ngược lại duỗi tay mở rộng vạt áo trước người nàng một chút, khe rãnh đã lộ ra, ngón tay của Tạ Uẩn đâm vào bên trong.
Tang Yểu càng cứng đờ.
Tạ Uẩn chơi thực sự rất nghiêm túc, còn tri kỷ nói với nàng: “Trời nóng thì mặc ít đi một chút.”
Rốt cuộc hắn đang làm cái quái gì thế!
Tang Yểu vừa tức giận vừa xấu hổ, ngực phập phồng càng mạnh hơn.
Nhưng hắn càng ngày càng làm trầm trọng thêm. Tang Yểu cảm thấy bản thân lại biến thành một cục bột. Hắn còn đang nghiêm túc đưa ra lời đề nghị, nói: “Mùa hè nóng bức, ở trong nhà thì không cần mặc áo lót.”
Hắn cởi ra cho Tang Yểu.
Đã không có trói buộc, ngực Tang Yểu chợt lạnh.
Bộ váy lụa mỏng đã không còn, mơ hồ nhìn thấy một chút màu hồng.
Nàng thật sự không nhịn được nữa, giả vờ bất tỉnh, lật úp người xuống phía dưới.
Tạ Uẩn rút tay lại. Trên khuôn mặt lạnh lùng mang theo cười. Hắn kinh ngạc, nói: “Yểu Yểu, nàng ngất xỉu hay là ngủ rồi?”
Tang Yểu nhắm mắt lại, nhưng không nói chuyện.
Tạ Uẩn trầm ngâm một lát, lại nói: “Nếu đã như vậy, ta chỉ có thể tìm đại phu tới kiểm tra xem.”
Tạ Uẩn hắn thật sự rất quá đáng!
Khuôn mặt Tang Yểu nóng bừng, sợ hắn thật sự tìm đại phu tới. Nàng im lặng mím môi, đang suy nghĩ nên làm thế nào bây giờ, đột nhiên liếm được vị rượu gạo trên môi mình.
……
Tâm trí hỗn loạn đột nhiên trở nên sáng suốt.
Đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên, hiện tại toàn thân nàng đều có mùi rượu.
Một người uống rượu say, té xỉu không phải rất bình thường sao?
Hiện tại tỉnh lại cũng rất bình thường, vừa rồi lẩm bẩm bên cửa sổ nhỏ cũng miễn cưỡng bình thường.
Dù sao thì hiện tại nàng cũng say rồi!
Nghĩ như vậy, Tang Yểu cử động cơ thể sau đó nàng làm bộ làm tịch rên rỉ hai tiếng rồi từ từ mở mắt.
Khi bắt gặp ánh mắt Tạ Uẩn, nàng cố nén xấu hổ, thể hiện ra trình độ diễn xuất tốt nhất trong đời này của mình, giả bộ bộ dáng vừa mới tỉnh dậy, nhỏ giọng nói: “…… Ta…… hình như ta uống nhiều quá.”
Tạ Uẩn ồ một tiếng, giọng điệu có chút cao lên.
Hắn nói: “Uống nhiều quá à, nhưng mà sao Yểu Yểu lại tỉnh nhanh như vậy?”
Tang Yểu không để ý tới những lời này của hắn, nàng chậm rãi đỡ đầu, ngồi dậy. Sau đó, nàng túm lấy y phục của mình, nói: “Hả, y phục của ta làm sao vậy?”
Tạ Uẩn nói: “Nàng không nhớ rõ?”
Tang Yểu lắc đầu, ra vẻ mê mang nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Tạ Uẩn nói: “Vừa rồi nàng luôn kêu phu quân, nóng quá, sau đó thì tự mình cởi ra.”
Không biết xấu hổ!
Lần này nàng không ngu ngốc trực tiếp sửa đúng lời hắn mà ngược lại nói: “A, đầu ta rất choáng, đầu óc ta hình như không tỉnh táo lắm.”
Đang nói chuyện, nàng nhìn về phía Tạ Uẩn, quyết định giả vờ đến cùng, mê mang nói: “Ngươi…… Ngươi là ai vậy?”
Tạ Uẩn: “……”
Tạ Uẩn mím môi, nói: “Ta là Uẩn ca ca của nàng.”
Hắn dừng một chút, nói thêm một câu: “Cũng là phu quân tốt.”
Sao hắn lại đáng ghét như vậy, một chút cũng không phối hợp với nàng.
Tang Yểu càng đau khổ hơn, nàng muốn trốn vào góc giường nhưng lại bị Tạ Uẩn nắm chặt mắt cá chân, kéo nàng về phía mình.
Nước mắt Tang Yểu lại rơi. Nàng run rẩy nói: “Chàng…… Chàng muốn làm gì một người say rượu?”
Khi nói chuyện, nàng đã bị Tạ Uẩn kéo vào trong lòng ngực, bị ép vòng hai chân ngồi lên người hắn.
Hắn hôn đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ, không tiếp tục chơi loại trò chơi ái muội này với nàng, trực tiếp nhỏ giọng nói: “Đừng giả vờ nữa.” Dừng một chút, lại gọi nàng: “Bảo bối.”
Tang Yểu muốn di chuyển nhưng Tạ Uẩn lại ôm nàng rất chặt, căn bản không thể động đậy.
Nàng chôn mặt vào trong lồng ngực Tạ Uẩn, không muốn để ý tới hắn.
Đầu óc nàng tê dại, một loạt chấn động khiến nàng rốt cuộc phải chấp nhận hiện trạng.
Quên đi, nàng cũng không thể thật sự không sống được.
Nàng không biết hiện tại mình phải làm sao, kế hoạch dụ dỗ có thất bại không. Tỷ tỷ không nói với nàng nếu rơi vào tình huống này thì nên làm thế nào.
Nàng còn đang buồn bã, đột nhiên cảm thấy giữa hai chân mình đột nhiên bị cái gì chống lại.
Nàng ngừng rơi nước mắt, ngây ngẩn cả người.
…… Hình như còn không thất bại hoàn toàn.
Cảm thụ trên đùi càng rõ ràng thêm. Hai tay Tạ Uẩn dừng ở trên người nàng không thành thật, hắn nhỏ giọng, hỏi: “Là ai dạy nàng?”
Tang Yểu có chút bối rối, nàng nói: “Dạy…… Dạy cái gì?”
Xong đời, sẽ không bị phát hiện chứ.
Tay Tạ Uẩn đặt lên khuôn mặt trắng như tuyết của thiếu nữ, ngón tay vuốt ve chiếc cằm trắng như tuyết của thiếu nữ, hắn nói: “Nàng nói đi?”
Đương nhiên là dạy nàng dụ dỗ hắn.
Tuy rằng hắn rất thích nhưng thực sự cũng không hiểu lắm.
Hắn nói: “Sở dĩ nàng như vậy là …… muốn ta ở cùng với nàng nhiều hơn?”
Hắn suy nghĩ một chút, một ngày chỉ có thể ở bên cạnh nàng không đến mười canh giờ quả thật là rất ít, nhất định phải nghĩ ra một biện pháp giải quyết.
Đây là cái gì với cái gì, Tang Yểu phủ nhận nói: “…… Ta không có.”
Tạ Uẩn cúi đầu hôn nàng, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi nàng. Giữa các nụ hôn, hắn trả lời nói: “Không sao, ta cũng rất nhớ nàng.”
Tang Yểu sửng sốt, sao lại đột nhiên bắt đầu……
“Thật không?”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, ngón tay vuốt ve đôi môi nàng, sắc mặt không thay đổi, lẳng lặng nói: “Nhớ cả một ngày.”
Tang Yểu: “……”
Tạ Uẩn lại đề nghị nói: “Nàng xem xây dựng một cái thư phòng ở viện phía tây thì thế nào?”
Tang Yểu không nghĩ tới.
Đầu óc đình trệ hơn nửa ngày mới hiểu được tình cảnh hiện tại.
Cho nên nói, kế hoạch dụ dỗ của nàng chẳng những không thất bại mà ngược lại còn thành công rồi?
Tạ Uẩn chỉ vừa nói hắn nhớ nàng.
Tang Yểu ngồi thẳng người, nhận thấy độ vật càng ngày càng nóng hơn, nhưng Tạ Uẩn đã ấn nàng ở trên giường. Sắc trời có chút tối sầm, Tang Yểu bị hôn đến thần hồn điên đảo. Không đến một lúc sau, quần lót bên trong đã bị Tạ Uẩn kéo xuống, trên người chỉ còn sót lại một lớp sa mỏng xinh đẹp, có thể nhìn xuyên thấu kia.