Thực ra vừa rồi nàng cũng thoáng nghi ngờ, nởi vì sự khó chịu trên cơ thể rất rõ ràng cho nên nàng luôn tự hỏi, giấc mộng kia có thể là sự thật hay không?
Nhưng mỗi khi nàng nghĩ như vậy, chỉ cần vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng, cấm dục của Tạ Uẩn, nàng lại cảm thấy vô cùng áy náy.
Hắn luôn lãnh đạm như vậy, ngoại trừ lần trước đánh mông nàng. Hình như hắn chưa từng chiếm tiện nghi của nàng. Thậm chí hắn cũng chưa từng dịu dàng lần nào. Nàng không muốn tự mình đa tình.
Ở chung thời gian lâu, Tang Yểu càng ngày càng cảm thấy người này kỳ thật vô cùng đứng đắn. Về phần tại sao có cuốn sách nát kia thì nàng cũng không hiểu lắm.
Nhưng nếu hắn lén lút hôn nàng, ít nhiều gì cũng sẽ có chút chột dạ chứ. Nhưng thoạt nhìn bộ dáng hắn không có chút chột dạ nào.
“Thế nào?” Tang Yểu nhỏ giọng hỏi
Nàng lại nói: “Sau khi tỉnh táo lại, ta phát sốt sao?”
Tạ Uẩn không phủ nhận, nói: “Trở về ta bảo người mang thuốc đến cho nàng.”
Hắn rút tay lại sóng vai đi bên cạnh Tang Yểu.
Tang Yểu thở hổn hển, cố gắng theo kịp bước chân hắn, nói: “Không cần, hai ngày nữa sẽ tự hết thôi.”
Nàng không cao lớn như Tạ Uẩn, dáng người nhỏ nhắn, cho dù Tạ Uẩn đi chậm nàng vẫn khó theo kịp.
Chỉ là một lát sau nàng đột nhiên phát hiện bản thân không cần cố gắng cũng có thể theo kịp bước chân hắn.
Nàng ngẩng đầu, từ góc độ này nàng có thể thấy rõ ràng xương quai hàm của hắn. Dưới ánh trăng sáng trong màn đêm đen tối, ánh sáng trong trẻo chiếu lên gò má mặt hắn.
Thực tế, hắn vẫn luôn không thay đổi.
Tang Yểu đã từng nói với hắn rằng nàng không đuổi kịp, khi đó, biểu tình hắn cũng thờ ơ, lướt qua đám người. Hắn sẽ không dừng lại vì ai, cũng không liếc mắt nhìn ai nhiều hơn một cái.
Thật sự rất kỳ lạ, Tang Yểu mơ hồ không chỉ một lần.
Chẳng lẽ người thông minh nên kỹ năng diễn xuất cũng giỏi sao. Thoạt nhìn hắn mũ áo chỉnh tề, văn nhã, thẳng thắn, khác hoàn toàn với nam nhân có thể làm bất cứ chuyện gì mọi lúc mọi nơi như nam nhân trong quyển sách kia…
Nhìn một lát, Tạ Uẩn đột nhiên chậm rãi mở miệng nói: “Nhìn đủ chưa.”
Nhìn lén lại bị phát hiện.
Tang Yểu đã thành thói quen, nàng vội vàng cúi đầu, nói: “Tạ Uẩn, ngươi biết vì sao tiểu thái giám kia lại muốn đuổi theo ta không?”
Tạ Uẩn nói: “Biết.”
Ta biết ngươi thật sự biết!
“Vậy…… Vậy thì vì sao?”
Khi nói chuyện, hai người đã đi ra khỏi Phương Viên. Tịnh Liễm đã làm xong nhiệm vụ, vẫn luôn canh giữ ở đây. Thời gian đã nửa đêm nhưng tinh thần hắn vẫn rất tốt.
Điều này cũng không trách được hắn bởi vì đêm nay, rốt cuộc lý tưởng cuộc đời hắn đã được thực hiện.
Thử hỏi, một thiếu nữ xinh đẹp bị trúng dược và một nam nhân cao lớn, tuấn lãng ở chung một khu rừng nhỏ. Bên cạnh lại không có ai. Nếu trong lúc đó mà không phát sinh chút gì thì quả thật là trời đất khó dung.
Cho nên hắn tận tâm đứng canh chừng ở cửa Phương Viên, chịu đựng bực bội bị muỗi đốt. Có hắn ở đây, ai cũng đừng nghĩ đi vào.
Tịnh Liễm mỉm cười tiến lên, nói: “Công tử, Tang tiểu thư.”
Thật tốt quá, có lẽ không đến mấy ngày tới là có thể sửa miệng rồi. Ánh mắt hắn không khỏi chăm chú nhìn Tang Yểu. Hắn hưng phấn nghĩ, nói không chừng hiện tại hắn đã có tiểu chủ tử rồi kìa.
Càng nghĩ, Tịnh Liễm càng không nhịn được ý cười trên mặt. Hắn vui vẻ bẩm báo: “Chủ tử, thuộc hạ đã bắt được tiểu thái giám. Ngài xem nên xử trí như thế nào ạ.”
Tạ Uẩn nói: “Ném cho Nhung Yến.”
Tang Yểu trừng lớn đôi mắt, cuối cùng cũng hiểu rõ.
Nàng thiếu chút nữa kêu ra tiếng, sau đó lại nhớ nơi này vẫn ở bên ngoài nên che miệng, nhỏ giọng nói với Tạ Uẩn: “A, sao lại là hắn?”
Nàng căn bản không biết bản thân bị lộ khi nào, càng không biết tiểu thái giám kia ban đầu chỉ giúp phụ thân nàng truyền lời mà sao lại thành như vậy.
Mà càng quan trọng hơn là, rõ ràng lần cuối cùng nàng nhìn thấy Nhung Yến, người kia còn cười tủm tỉm, chào hỏi nàng, thoạt nhìn vô cùng hiền lành.
Kết quả hắn quay đầu lại làm hại nàng, Tang Yểu đột nhiên cảm thấy dựng tóc gáy. Nếu hôm nay không phải nàng gặp được Tạ Uẩn. Chỉ sợ nàng thật sự khó giữ được mạng nhỏ này.
Trong nháy mắt này, lòng cảm kích của Tang Yểu với Tạ Uẩn đã tới đỉnh điểm. Về sau nàng sẽ không bao giờ nói Tạ Uẩn bất cận nhân tình nữa.
Đây thật sự là một người tốt.
Không chỉ ở trong đình cùng với nàng. Vừa rồi còn xem môi cho nàng nữa.
Nàng nhìn về phía Tạ Uẩn, mím môi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tạ Uẩn bình tĩnh nhìn nàng, nói: “Nói.”
Tang Yểu chân thành kéo ống tay áo Tạ Uẩn, nói: “Tạ Uẩn, không nghĩ tới ngươi lại là người mặt lạnh tâm nóng!”
Nàng đã nói mà, Tạ Uẩn đi được đến vị trí này không chỉ dựa vào đầu óc thông minh mà lòng tốt của hắn nhất định cũng thu được nhân tâm của mọi người.
“Thực xin lỗi! Là trước đây ta dễ dàng tin vào lời đồn đãi, còn tưởng ngươi là một đại ma vương lãnh khốc vô tình.”
Tạ Uẩn im lặng không nói.
Tịnh Liễm làm như không có việc gì đứng ở bên cạnh nhìn đông nhìn tây, không ngừng chột dạ thay chủ tử hắn.
Dù sao mấy lời đồn đãi kia đều là sự thật.
Cách một lúc sau, hắn nghe chủ tử hắn nói, không chút chột dạ nào: “Biết thì tốt.”
Không biết xấu hổ!
Hơn nữa, vừa rồi ngài ấy vốn không cần luôn ở đó chờ với Tang tiểu thư. Bản thân ngài ấy quả thật không tiện nhưng ngài ấy hoàn toàn có thể tìm một cung nữ tới đây đỡ Tang tiểu thư trở về. Kết quả, người này lại không thèm tìm, thế nào cũng phải tự mình ở đây chờ.
Đây không phải mặt người dạ thú thì là cái gì? Còn tự nhận mình là người tốt nữa.
Khi hai người nói chuyện thì đã đi đến cuối con đường.
Vốn dĩ nàng nên tách ra với Tạ Uẩn từ chỗ này bởi vì đi về phía trước không xa chính là sương phòng nơi nàng ở tạm. Chỉ cần đi qua một con đường nữa rồi rẽ vào một khúc cong là đến.
Nhưng con đường phía trước tối đen như mực, con đường hẹp dài phảng phất như không nhìn thấy điểm cuối. Nàng nhớ tới khuôn mặt cười tủm tỉm của Nhung Yến kia, không khỏi có chút sợ hãi.
Nàng hỏi: “Hiện tại Nhung Yến đang ở đâu?”
Tạ Uẩn nói: “Ở trong phòng của hắn.”
Tang Yểu ồ một tiếng, hai người đến chỗ ngã ba. Nàng nhất định phải tách ra với Tạ Uẩn.
Tang Yểu lại nói: “Ngươi nói hắn có thể trả thù ta hay không?”
“Hắn đã trả thù nàng rồi.”
Tang Yểu lại ồ một tiếng, cọ tới cọ lui không quay đầu. Nàng ngập ngừng hồi lâu, nói: “…… Nhưng ta không còn chút sức lực gì. Nếu có người bắt ta, ta sẽ không đánh lại được.”
Thân thể của nàng nhỏ, còn phải động thủ.
Tạ Uẩn dừng lại, biết rõ còn cố hỏi nói: “Cho nên nàng muốn nói cái gì.”
Tang Yểu mím môi, vô cùng đáng thương chỉ vào phía trước, nói: “Ngươi có thể đi cùng ta thêm một đoạn đường nữa không?”
Đêm khuya, trên con đường dài, ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ những ngọn đèn đá.
Ngay cả tiếng chim kêu xung quanh cũng có chút thưa thớt, chỉ có tiếng ếch nhái truyền đến từ dòng sông bên ngoài cung điện. Con đường phía trước chỉ có một chiếc đèn lồng cung đình phản chiếc bức tường cung điện màu đỏ son. Ban ngày thì không cảm thấy có cái gì, giờ này cực kỳ đáng sợ.
Tang Yểu cũng không muốn làm phiền Tạ Uẩn nhưng mà nàng thật sự rất sợ hãi.
Nếu hôm nay không có chuyện này thì thôi. Hiện tại thân thể nàng bủn rủn, đầu vẫn có chút căng căng. Nỗi sợ hãi bị tiểu thái giám kia đuổi theo vẫn quay xung quanh nàng.
Nàng nghĩ buổi tối nàng cũng không dám ngủ một mình. Nàng phải hạ quyết tâm rất lớn mới dám mở miệng nói với Tạ Uẩn.
Tang Yểu biết, loại người quyền cao chức trọng như hắn chỉ hơi nhíu mày một chút là có một đống người phỏng đoán tâm tư. Không có khả năng hắn sẽ hạ mình đưa một tiểu nữ tử bình thường như nàng trở về.
Nhưng mà nàng thật sự rất sợ hãi.
Nếu hắn không muốn, vậy thì nàng cầu xin hắn là được. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên nàng mất mặt trước mặt Tạ Uẩn.
Tạ Uẩn nhất thời chưa trả lời nàng. Nói thật, chuyện đưa người khác về phòng quả thật quá mức xa lạ với hắn. Nếu thật muốn nói thì lần gần nhất là ba năm trước hắn đưa cháu trai nhỏ năm tuổi về nhà.
Điều này quả thật không phù hợp với tác phong trước sau như một trước này của hắn.
Nhưng thoạt nhìn nàng quả thật rất sợ hãi.
Tang Yểu thấy Tạ Uẩn trầm mặc, còn tưởng rằng hắn muốn cự tuyệt. Nàng trước lạ sau quen, vươn tay nắm lấy ống tay áo hắn, dùng đôi mắt to lấp lánh đáng thương, nhu nhược nhìn hắn.
Nàng thuần thục mở miệng: “Cầu xin ngươi đó.”
Những lời này Tạ Uẩn đã nghe nàng nói rất nhiều.
Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, cuối cùng nói: “Phương thức nàng cầu xin từ trước đến nay chỉ đơn giản như vậy sao?”
Tang Yểu dừng lại một chút. Trước kia nàng cầu xin Tạ Uẩn chỉ dùng bốn chữ này. Hôm nay sao hắn lại yêu cầu cao như vậy.
Nàng suy nghĩ một chút, từ nhỏ đến lớn người nàng cầu xin nhiều nhất chính là tỷ tỷ. Khi tỷ tỷ còn ở bên cạnh, nàng sẽ ôm tỷ tỷ không buông tay, nhưng hiện tại nàng cũng không thể ôm Tạ Uẩn không buông tay chứ?
Mặc dù nàng không thể ôm hắn nhưng vẫn có thể nói chuyện. Nàng chuẩn bị tinh thần một chút sau đó bắt đầu chiến lược tâng bốc của mình: “Tạ Uẩn, ngươi là người tốt bụng như vậy, thiện lương như vậy, nhất định sẽ không cự tuyệt ta chứ.”
Tịnh Liễm đứng ở bên cạnh, bên ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng lại nghĩ những lời này không có một lời nào có quan hệ với chủ tử hắn. Hơn nữa, lấy hiểu biết của hắn với chủ tử, nếu ngài ấy thật sự không muốn thì ngài ấy sẽ mở miệng từ chối ngay từ đầu, thậm chí có thể sẽ thuận đường châm chọc.
Đại đa số thời điểm ngài ấy trầm mặc đều đại biểu cho sự đồng ý.
Hơn nữa, còn không phải chỉ là đưa người về phòng sao. Việc này còn được chiếm tiện nghi, đương nhiên phải đồng ý rồi.
Thật không biết xấu hổ.
Tạ Uẩn vẫn không nói lời nào.
Dù sao Tang Yểu đã mất mặt với Tạ Uẩn. Nàng chỉ đành tiếp tục nói: “Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đó. Chúng ta đi nhanh một chút là được. Ta chỉ lãng phí non nửa khắc thời gian của ngươi thôi.”
Nói tới đây, nam nhân thoạt nhìn mới có chút động lòng. Hắn nghiêng người sang một bên, miễn cưỡng nói: “Đi thôi.”