Bởi vì, Tang Yểu không thích tính sổ sách và cũng không muốn đọc sách cho nên nàng luôn ăn không ngồi rồi ở trong phủ.
Trước kia, nàng có rất nhiều biện pháp để giết thời gian như thêu thùa, nằm trên giường đọc thoại bản. Nhưng thời gian này bởi vì đọc nhiều nên bị mỏi mắt. Nàng nhàm chán cho nên bắt đầu nghĩ đến những cách giết thời gian khác.
Mà hai ngày nay, nàng thật sự nghĩ ra một chuyện rất thú vị.
Lần trước, nàng luôn nhớ mãi không quên món bánh ngọt nhỏ ở phủ Công chúa. Mấy ngày gần đây, trong phủ đúng lúc có thêm một đầu bếp điểm tâm. Món bánh ngọt nhỏ kia rất hiếm ở Kinh Thành. Đầu bếp cũng chưa từng nghe nói đến nhưng khi được Tang Yểu mô tả sinh động như thật, hai người họ lại thật sự tìm ra một vài ý tưởng thực hiện.
Sự tự tin của Tang Yểu nhất thời tăng gấp đôi. Hai ngày nay, nàng bắt đầu học làm điểm tâm, vừa chơi vui lại vừa có thể ăn.
Hôm nay thời tiết tốt, nàng nhàn nhã sai người mang một đĩa bánh ngọt nhỏ nàng làm và trà đến nhà thủy tạ trong hồ sen ở hậu viện.
Mặt trời ấm áp, sóng nước lóng lánh, gió nhẹ thổi qua làm tung làn váy của thiếu nữ.
Tang Yểu đang ngồi ở ghế dài, hai cánh tay mảnh khảnh chống ở trên lan can. Trên tay nàng cầm một miếng bánh ngọt ăn dở. Nàng bẻ một miếng vứt vào trong hồ, nhìn đàn cá đớp lấy.
“Nhiên Đông, ngươi nói ta ra ngoài một chuyến, trở về lại luôn nhớ thương điểm tâm trong phủ người ta, có phải quá không trưởng thành hay không?”
Nhiên Đông nói: “Làm sao thế được? Hơn nữa, tiểu thư, tuổi tác ngài cũng không lớn nha.”
Tang Yểu đung đưa cánh tay. Nhắc tới tuổi, nàng lại nhớ tới hôn sự sốt ruột của nàng.
Vốn dĩ năm trước nàng sẽ được làm mai nhưng Tang Ấn nghĩ tính tình nàng vẫn còn trẻ con cho nên mới kéo dài tới năm nay.
Nhưng mặc kệ trì hoãn như thế nào, mấy năm nữa nàng nhất định phải gả ra ngoài.
Kỳ thật, bản thân Tang Yểu không có nhiều thứ để theo đuổi.
Đi làm trắc thất cho người ta cũng không phải không được.
Tang Yểu không suy nghĩ nhiều như phụ thân mình. Nàng chỉ hy vọng mình có thể gả cho một nam nhân bình thường.
Hắn không cần quyền cao chức trọng cũng không cần là công tử thế gia thông minh tài giỏi gì. Chỉ cần, tính tình hắn ôn hòa, biết đọc sách, giữ lễ nghĩa, tôn trọng ý nguyện của nàng là được.
Nói như vậy có vẻ yêu cầu lại cao. Tang Yểu lại bẻ thêm một miếng bánh ngọt vứt xuống cho cá ăn. Lùi một bước mà nói, nếu đối phương cao lớn thô kệch, đầu óc đơn giản…… Vậy miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận, chỉ cần trong lòng hắn là một người ngay thẳng là được.
Trong lúc xuất thần, nàng nghe được tiếng động cách đó không xa.
Nhiên Đông tiến lên hai bước nhìn một chút sau đó quay lại nói: “Tiểu thư, đại thiếu gia đã trở về. Hình như bên cạnh ngài ấy còn một vị công tử khác.”
“Chính là vị Trạng Nguyên lang hai ngày trước.”
Tang Yểu ngồi thẳng người. Nàng càn lo lắng mình làm thế nào để trả dù cho Dương Ôn Xuyên đây. Bây giờ hắn tới đây, cũng bớt cho nàng phải đi một chuyến.
Tang Yểu vội vàng nói: “Ngươi mau đi lấy chiếc dù ta mang về hai ngày trước tới đây.”
Khi đang nói chuyện, thanh âm hai người càng ngày càng gần. Tang Yến Hoà vẫy tay với Tang Yểu ở xa xa, nói: “Yểu Yểu, muội nhanh tới đây xem ai này!”
Tang Yểu cảm thấy lời này nghe thế nào cũng thấy quái dị nhưng nàng vẫn đi tới.
Dương Ôn Xuyên mặc toàn thân là trường bào màu xanh nhạt, trông rất tuấn mỹ. Hắn nhìn nàng thấp thoáng dưới tán lá cây, mỉm cười chào hỏi với nàng.
Tang Yểu đứng dậy.
Hai người đã đi tới trước mặt nàng, Tang Yến Hoà nhẹ giọng nói: “Yểu Yểu, không nghĩ tới muội và Dương huynh lại là người quen cũ, cũng đã mười mấy năm không gặp, đây không phải duyên phận thì là cái gì?”
Quả nhiên là duyên phận, Tang Yểu nhẹ giọng hỏi: “Đại ca, không phải các huynh ở trong cung sao, sao lại trở lại?”
Tang Yến Hoà trịnh trọng nói: “Ta có việc phải ra ngoại ô, chỉ là đi ngang qua đây thôi. Ta cũng chỉ có thể ở đây một lát lại phải lên đường luôn rồi.”
Hắn lại nói: “Đúng rồi Yểu Yểu, thời gian gấp gáp, muội ở đây ôn chuyện với Dương huynh trước. Ta phải đi tìm phụ thân một chuyến đã.”
Không đợi Tang Yểu trả lời, Tang Yến Hoà đã vội vàng rời đi.
Trong đình chỉ còn lại hai người Tang Yểu và Dương Ôn Xuyên.
Tang Yểu nhìn hắn trước, nói: “Cảm ơn vì chiếc dù lần trước huynh để lại cho ta.”
Có lẽ là khi còn nhỏ từng quen biết, Tang Yểu cảm thấy có một loại tình cảm đặc biệt với Dương Ôn Xuyên.
Lại thêm khi Dương Ôn Xuyên nói chuyện với Tang Yểu, mặc dù có quen biết nhưng tiến lùi đúng mực cho nên mặc dù ở cùng một chỗ như vậy, Tang Yểu cũng không cảm thấy xấu hổ.
Dương Ôn Xuyên nói: “Lúc ta đi trời còn chưa mưa, vì vậy ta nghĩ ta cũng không cần dùng đến, không bằng để lại cho muội.”
Hắn nghiêng đầu nhìn Tang Yểu, hỏi: “Yểu Yểu có dùng tới không?”
Tang Yểu không tự chủ nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng lại văn nhã, tuấn tú của Tạ Uẩn cùng với tiếng mưa to, nặng hạt ở trên trong không gian nhỏ hẹp, tối tăm kia.
Mặt nàng không khỏi nóng lên, có chút chột dạ nói: “Dùng…… Dùng tới.”
Dương Ôn Xuyên cong khóe môi lên, nói: “Dùng tới thì tốt.”
Khi nói chuyện, hắn rũ mắt xuống, đúng lúc nhìn thấy đĩa bánh ngọt độc nhất vô nhị trên bàn đá trước mặt.
Sự độc đáo của nó, hiển nhiên nằm ở hình dạng quái dị của nó.
“Đây là……?”
Tang Yểu nhìn theo ánh mắt Dương Ôn Xuyên, nhìn thấy mấy miếng bánh nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ở trên đĩa sứ. Trên mỗi miếng dường như đều viết hai chữ xấu hổ.
Tang Yểu đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì khi phụ thân dạy nàng viết chữ khi còn nhỏ nàng viết mười chữ thì sai đến tám chữ.
Nàng vội vàng nói: “Dương đại ca, nó…… Mặc dù nó không quá đẹp nhưng hương vị cũng được.”
Dương Ôn Xuyên kinh ngạc nói: “Đây là muội tự mình làm sao?”
Tang Yểu gật đầu.
Nàng cầm đĩa lên, ngập ngừng nói: “Huynh có muốn nếm thử không?”
Dương Ôn Xuyên giơ tay cầm một miếng lên, nói: “Cảm ơn Yểu Yểu.”
Trong ánh mắt chờ mong của Tang Yểu, Dương Ôn Xuyên vừa lòng gật đầu, khen ngợi nói: “Nó còn ngon hơn đầu bếp nhà ta làm, thì ra là muội còn có thiên phú như vậy.”
Tang Yểu biết lời này của Dương Ôn Xuyên nhất định là đang an ủi nàng nhưng được khen nàng cũng vẫn rất vui vẻ.
Nàng nhỏ giọng nói: “Muội vốn định làm bánh ngọt nhỏ kia nhưng nặn mãi không ra hình dạng đó.”
Đúng lúc này, Nhiên Đông cầm dù tới đây.
Tang Yểu nhận lấy đưa cho Dương Ôn Xuyên nói: “Dương đại ca, trả dù lại cho huynh.”
Dương Ôn Xuyên rũ mắt nhìn thoáng qua, nói: “Yểu Yểu quá khách sáo rồi. Cũng chỉ là một chiếc dù mà thôi.”
Tang Yểu nói: “Vẫn phải trả lại ạ.”
Dương Ôn Xuyên lại trầm ngâm một lát, nói: “Nhưng một lát nữa ta còn phải trở về Hàn Lâm Viện, mang theo dù có chút không tiện.”
Ánh mắt hắn liếc qua đĩa bánh ngọt trên bàn, nói: “Nếu Yểu Yểu không ngại thì dùng đĩa bánh ngọt này để đổi thì như thế nào?”
Tang Yểu yên lặng nhìn mớ hỗn độn mà nàng làm trên bàn, nói: “Cái này……”
Dương Ôn Xuyên gật đầu, ôn hòa nói: “Nếu muội không muốn thì cũng không sao.”
Này có cái gì mà không muốn, Tang Yểu nói: “Vậy thì Nhiên Đông, ngươi đi tìm một cái hộp đồ ăn tới đây.”
Khi Dương Ôn Xuyên trở lại Hàn Lâm Viện đúng lúc giờ Tỵ.
Khi đến chỗ hàng lang quanh co, đại học sĩ Hàn Lâm Viện, Trần Khả đúng lúc đi tới, vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện với một nam nhân trẻ tuổi bên cạnh.
“Năm nay quả thực tốt hơn các năm trước, ngoại trì mấy người Dương Ôn Xuyên, ta cũng chú ý đến vài hạt giống tốt.”
Tạ Uẩn ừm một tiếng, nói: “Mấy ngày nay, Thánh Thượng quả thật đang hỏi thăm chuyện này, Lục châu ở Tây Nam vẫn đang thiếu mấy vị quan.”
Lục châu ở Tây Nam xa xôi, việc nhiều lại phức tạp. Muốn đạt được thành tích không dễ, lúc này lại đúng thời điểm cần dùng người. Nếu phái người có trình độ đến, thứ nhất là lãng phí tài nguyên, thứ hai là sẽ khiến mọi người bất mãn ở một mức độ nào đó. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là nếu phái người cũ có trình độ, ít nhiều đều hiểu thủ đoạn gian dối, cũng không có lòng muốn phát triển gì đó.
Mà quan viên mới được bổ nhiệm thì hoàn toàn ngược lại. Mặc dù bọn họ không có kinh nghiệm gì nhưng phần lớn đều làm việc rất nghiêm túc, nhiệt tình, vô cùng thích hợp phái đến Lục châu Tây nam. Còn việc huấn luyện những người mới này, còn phải xem Hàn Lâm Viện.
Hai người đi dọc hành lang dài, cách đó không xa truyền đến tiếng cười nói rất rõ ràng.
“Dương huynh, sao ngươi đi một lúc trở lại thì trong tay lại xách thêm một hộp đồ ăn vậy?”
“Trong này giấu cái gì thế, đáng để ngươi cố ý mang về vậy à. Ngươi cũng cho ta nếm thử một chút đi.”
Tang Yến Hoà đẩy hắn ra, nói đùa: “Tiểu tử ngươi nghĩ cái gì đấy!”
“Đây chính là điểm tâm muội muội ta đích thân làm. Cả đường hắn đều coi như bảo bối, sao có thể cho ngươi nếm thử?”
Dương Ôn Xuyên cười nói: “Nói bậy gì đó.”
Một người ở bên cạnh cũng hùa vào: “Tang Yến Hoà, ngươi được lắm nha. Ta còn nghĩ giới thiệu muội muội mình cho Dương huynh quen biết đó. Sao lại để thằng nhãi này nhanh hơn một bước rồi!”
Tang Yến Hoà cũng nói: “Đi đi, người ta chính là thanh mai trúc mã, làm gì đến phiên ngươi giới thiệu.”
Bước chân Trần Khả chậm lại, vui mừng nhìn mấy người trước mặt, lại nhìn Tạ Uẩn mặt không biểu tình bên cạnh, cảm thán nói: “Còn trẻ thật tốt, không giống chúng ta, làm quan cũng mệt.”
Tạ Uẩn: “Thật xin lỗi, Trần đại nhân, ta cũng còn trẻ.”
Bởi vì Tạ Uẩn thường xuyên tiếp xúc với một số lão thần từ khi còn trẻ, làm việc mạnh mẽ, bình thường cũng ít khi cười nói. Tác phong của hắn thật giống một vị lão thần đã vào triều lâu lắm cho nên làm cho người ta ảo giác rằng tuổi của hắn không còn nhỏ.
Nhưng kỳ thật, hắn thật sự cùng tuổi với Dương Ôn Xuyên.
Khi nói chuyện, mấy người vừa nói vừa cười kia đã thấy hai người, đồng loạt tới đây hành lễ.
Trần Khả đứng ở trước mặt Dương Ôn Xuyên, nói với Tạ Uẩn: “Vị này chính là Trạng Nguyên ta thường nhắc tới với ngươi, là đệ tử ta tự mình dạy dỗ.”
“Ngày sau, ngươi cũng không thể làm khó hắn nha.”
Cái hộp đồ ăn nho nhỏ kia được Dương Ôn Xuyên đặt ở trên lan can. Tạ Uẩn cũng không biết bên trong là cái gì.
Có lẽ là điểm tâm gì đó.
Khẳng định không thể ăn.
Tay chân nàng vụng về như vậy, có thể làm được thứ gì chứ.
Như vậy còn không biết xấu hổ tặng cho người khác.
Quên đi, có quan hệ gì với hắn đâu.
Tạ Uẩn dời ánh mắt đi, lãnh đạm ừm một tiếng.
Dương Ôn Xuyên chậm rãi nói: “Ngày sau còn nhờ Tạ đại nhân chỉ điểm nhiều hơn.”
Nói xong, hắn bình tĩnh vươn tay, lấy hộp thức ăn trên lan can, ôm trở về.
“……”
Hắn đang làm gì.
Thật là buồn cười. Ai thèm hộp thức ăn hỏng này của hắn chứ.
Tạ Uẩn hơi nheo mắt lại, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên người Dương Ôn Xuyên, có loại cảm giác áp bách.
Sắc mặt Dương Ôn Xuyên không thay đổi, biểu tình ôn hòa như cũ.