Không lâu sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại.
Tịnh Liễm âm thầm thở dài ở trong lòng. Hắn ước gì không thể để hai người bọn họ ở một mình trong xe ngựa ba ngày ba đêm. Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi như vậy.
Tịnh Liễm nhảy xuống xe ngựa trước, vươn tay ra chuẩn bị đỡ Tang Yểu xuống. Hắn cung kính nói: “Tang tiểu thư, đã tới rồi.”
Hiện giờ, bên trong xe ngựa chỉ còn lại hai người Tang Yểu và Tạ Uẩn.
Tang Yểu đứng lên, lén nhìn thoáng qua Tạ Uẩn một cái.
Nam nhân dựa vào thùng xe, tư thế lãnh đạm, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tang Yểu bước một chân ra lại quay lại, rối rắm nhìn chằm chằm Tạ Uẩn nửa ngày.
Tạ Uẩn tựa hồ chú ý tới ánh mắt nàng, mở to hai mắt nói: “Còn có chuyện gì sao?”
Tang Yểu đã dần dần quen với dáng vẻ không coi ai ra gì của hắn, cũng không cảm thấy tức giận.
Dù sao tất cả chỉ là giả vờ.
Kỳ thật vừa rồi nàng đang suy nghĩ vấn đề này.
Ngược lại, Tạ Uẩn tốt hơn rất nhiều. Quyền lực của hắn không kém gì Lục Đình, lại còn có tâm tư mãnh liệt với nàng. Kỳ thật, hắn hoàn toàn có thể không quan tâm nguyện ý của nàng mà cường thủ đoạt hào nàng.
Dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu nữ tử không có quyền thế. Nàng phản kháng cũng không được cái gì. Nói không chừng, phụ thân còn cảm thấy mình được hương khói tổ tiên trong nhà phù hộ.
Nếu hắn muốn thân thể nàng thì chỉ cần động một ngón tay là được. Sức lực nàng nhỏ, thân hình hắn lại cao lớn, chỉ cần hơi đè một chút là có thể đè nàng không động đẩy nổi, cần gì phải điên dại như trong quyển tùy bút kia.
Nhưng hắn không làm như vậy. Điều này không phải có nghĩa là ít nhất Tạ Uẩn tôn trọng nàng sao.
Bởi vì phần tôn trọng mà tình yêu hắn chưa từng nói ra ngoài miệng kia đột nhiên trở nên quý giá.
Tang Yểu hắng giọng, nói thẳng: “Tạ Uẩn, Hôm nay thực sự cảm ngươi. Ngươi đúng là người tốt.”
Có rất ít người gọi thẳng tên của hắn.
Tạ Uẩn im lặng một lát. Sau đó nói ngắn gọn: “Điều này thực hiển nhiên.”
Nhìn đi, lại thái độ cự tuyệt người ngàn dặm này.
Tang Yểu trịnh trọng nói: “Ta biết ngươi suy nghĩ thế nào. Về sau, ngươi cũng không cần đè nén bản thân. Nếu ngươi nói chuyện với ta, ta cũng sẽ không không để ý tới ngươi.”
Tạ Uẩn: “?”
Nói đến đây, Tang Yểu cảm thấy thái độ của bản thân đã vô cùng rõ ràng. Nhưng khi nàng muốn ra ngoài thì lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Nàng quay đầu lại, mặt lạnh nói với Tạ Uẩn: “À, đúng rồi. Ta không thích dáng vẻ ngươi lạnh lùng như vậy.”
Nàng khoa tay múa chân ra hiệu, “Ngươi có thể dịu dàng với ta một chút không?”
Lời này nghe có chút kỳ lạ nhưng hình như nàng cũng thích Tạ Uẩn.
Nàng lại nghiêm túc bổ sung nói: “Ta không có ý gì khác. Ta không thích ngươi, ngươi không cần hiểu lầm.”
Nói xong, nàng xuống xe ngựa.
Tịnh Liễm cười tủm tỉm nói: “Tiểu thư đi thong thả.”
Sau khi nhìn thoáng qua bóng lưng Tang Yểu, Tịnh Liễm lại bước lên xe ngựa, tâm trạng vui vẻ sửa sang lại màn xe thay Tạ Uẩn.
Thoạt nhìn chủ tử hắn vẫn vô tình, vô nghĩa, không vui vẻ như cũ.
Không sao. Hắn đã sớm thành thói quen. Chỉ là biểu hiện hôm nay của ngài ấy có chút khó tin hơn thôi.
Xe ngựa chuyển động. Sau khi Tịnh Liễm do dự một lúc lâu, hắn vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, lắm miệng dò hỏi: “Đại nhân, thuộc hạ có một chuyện rất tò mò.”
Tạ Uẩn: “Nói.”
“Sao hôm nay ngài lại cứu Tang tiểu thư.”
Tạ Uẩn thuận miệng nói: “Ngăn chặn sự kiêu ngạo của Lục Đình. Ta muốn nhìn xem chó con nóng nảy thì nó có thể nhảy ra khỏi bức tường không.”
Tịnh Liễm: “……”
Tóm lại là trong mắt ngài chỉ có đồ chó Ngũ hoàng tử kia phải không?
Hắn gật đầu, phụ họa nói: “Thì ra là phép khích tướng, là thuộc hạ ngu dốt.”
Hai người im lặng một lúc.
Tạ Uẩn lại đột nhiên nói, “Nhưng cũng không phải chỉ có như vậy.”
Tịnh Liễm vểnh tai lên.
“Nếu người trong lòng ngươi là vị Tang tiểu thư kia. Ta và ngươi là chủ tớ nhiều năm, cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, ngươi không cần cảm tạ ta.”
Tịnh Liễm: “……”
Hắn lời lẽ chính đáng nhấn mạnh: “Chủ nhân, ngài hiểu lầm rồi. Thuộc hạ không thích Tang tiểu thư.”
Tạ Uẩn dường như không quan tâm.
Không biết hắn nhớ tới cái gì, khuôn mặt lạnh lùng kia lại xen lẫn một chút biểu tình khó có thể tin, hắn trầm giọng: “Buông bỏ được rồi cũng tốt.”
“Nàng ta từng dụ hoặc ta rất nhiều lần. Ám chỉ hết sức rõ ràng, không phải là một lương xứng*.” (Ý bảo chị nhà không phải là một lựa chọn cho mối lương duyên xứng đôi.)
Gió từ từ thổi vào xe ngựa, tăng thêm một chút mát mẻ vào trong cho xe ngựa.
Tịnh Liễm yên lặng ngồi ở đối diện Tạ Uẩn. Trong lòng vô cùng phức tạp.
Sau khi hắn nghiêm túc giải thích một lần nhưng không được nghiêm túc lắng nghe. Hắn cảm thấy chủ tử đã tạm thời tin tình cảm của hắn với Tang tiểu thư là hoàn toàn trong sáng.
Đương nhiên, điều này không quan trọng.
Bởi vì dựa theo hiểu biết của hắn với Tạ Uẩn. Nếu ngài ấy thật sự muốn có ai, hoàn toàn có thể làm ra chuyện hoành đao đoạt ái. Cho nên, hắn yêu thích và chủ tử yêu thích hoàn toàn không mâu thuẫn.
Nhưng mà nói lại, Tang tiểu thư thật sự dụ dỗ chủ tử sao? Sao hắn lại không phát hiện loại chuyện tốt này nhỉ?
Quên đi, việc này cũng không quan trọng.
Lời đã nói đến nước này, Tịnh Liễm đè nén kích động trong lòng, thuận nước đẩy thuyền nói: “Vậy chủ tử cảm thấy Tang tiểu thư như thế nào?”
Tịnh Liễm vui vẻ nghĩ. Mặc kệ đánh giá là tốt hay xấu, chỉ cần chủ tử mở miệng vàng đánh giá. Đó chính là một bước tiến lớn trong mối quan hệ giữa hai người bọn họ!
Tạ Uẩn nhàn nhạt nói: “Không thế nào cả.”
Tịnh Liễm nghẹn ngào.
Thật đáng giận! Hận ngài là đồ đầu gỗ!
Hắn không thể không nghĩ tới nhiệm vụ của mình lần nữa.
Mấy ngày trước, phu nhân từng dặn dò phải khuyên chủ tử cưới thê. Nếu theo tình hình này, ba năm nữa cũng không cưới được.
Bản thân Tạ Uẩn là trưởng tử thế gia. Theo lẽ thường, ngài ấy gánh vác vinh nhục, hưng suy của gia tộc trên người, hôn sự phần lớn không thể tự chủ. Nhưng Tạ Uẩn không giống vậy, tài năng của ngài ấy vượt xa người thường. Ngài ấy là một chính khách bẩm sinh, độc ác, không có tình cảm. Làm người có vẻ như văn nhã nhưng kỳ thật lại vô cùng kiêu ngạo.
Bọn họ phải thừa nhận rằng, cho dù không liên hôn, Tạ Uẩn cũng có năng lực mang tới vinh quang cho Tạ gia.
Cho nên nghiêm khắc mà nói, Tạ Uẩn cũng không bị Tạ gia quản chế.
Ép bức không được, khuyên bảo không nghe. Hôn sự của chủ tử nghiễm nhiên đã thành mối quan tâm lớn của Tạ các lão và Tạ phu nhân.
Tịnh Liễm lại thận trọng khuyên bảo: “Nhưng mà thiếu gia, dù ngài có thích hay không, ngài vẫn phải có một nữ tử dịu dàng, ôn nhu chăm sóc. Thời gian này, phu nhân và lão gia càng ngày càng hối thúc. Chỗ thuộc hạ ……”
Tạ Uẩn khẽ gật đầu, ngắt lời hắn, sau đó ân cần hỏi: “Ngươi muốn lăn xuống không?”
***
Chờ đến khi Tang Yểu hồi phủ, trời đã sáng.
Nơi nàng ở là nơi năm đó Tang Ấn tự mình chọn cho nàng. Mùa xuân ánh nắng ấm áp chiếu đều khắp sân. Trong viện không tính là lớn nhưng lại được trồng rất nhiều loại hoa. Vừa bước vào, mùi hương đã thoang thoảng khắp người.
Tang Yểu đẩy sửa vào, Nhiên Đông chạy từ bên trong ra đón.
Nàng ấy bước nhanh tới, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ. Nàng ấy tiến đến ôm cánh tay Tang Yểu, hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư, thế nào rồi?”
Tâm trạng Tang Yểu không tốt lắm nhưng nước mắt trên mặt đã khô. Hiện tại, hốc mắt nàng chỉ hơi đỏ lên.
Giọng nàng rầu rĩ, khó hiểu nói: “Cái gì thế nào?”
Nói xong, nàng lại nghĩ tới cái gì, không đợi Nhiên Đông nói chuyện đã chu miệng, nhỏ giọng oán giận nói: “Nhiên Đông, hôm nay sao ngươi không chờ ta ở bên ngoài.”
Nếu không nàng cũng sẽ không vội vàng chui vào xe ngựa, kết quả lại nhìn thấy gương mặt của Lục Đình kia.
Cung yến không cho phép quý nữ dẫn theo người hầu nhà mình vào cung. Cho nên trước đây khi Tang Yểu tham gia cung yến, Nhiên Đông đều chờ nàng ở bên ngoài. Hôm nay, nàng cũng cho rằng như vậy. Kết quả, Nhiên Đông lại đi về trước rồi.
Nhiên Đông giải thích nói: “Tiểu thư, nô tỳ vốn muốn chờ ngài ở kia, nhưng Điện hạ tới bảo nô tỳ đi trước. Hắn nói có chuyện riêng muốn thương lượng với ngài.”
“Thái độ Ngũ điện hạ kiên định. Nô tỳ không có biện pháp đành phải làm theo lời ngài ấy nói.”
Cái này cũng không thể trách Nhiên Đông. Nàng ấy cũng chỉ là một tiểu nha hoàn nho nhỏ, đương nhiên không có khả năng phản kháng Lục Đình. Nếu nàng ấy khăng khăng không đi, chắc chắn mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn. Ngược lại, sẽ liên lụy đến Tang gia.
Huống hồ Lục Đình ngụy trang quá tốt. Trong mắt hầu hết mọi người, hắn đều là một quân tử nhẹ nhàng, căn bản không cần phải phòng bị như thế.
Nhiên Đông lại hỏi: “Tiểu thư, lúc ngài đi có phải Ngũ điện hạ chờ ngài ở kia không?”
Tang Yểu ừ một tiếng.
Ngay sau đó, Nhiên Đông nói: “Ngũ điện hạ nói gì với ngài vậy?”
Tang Yểu lắc đầu: “Cái gì cũng chưa nói.”
Nhiên Đông tiếc nuối nói: “Nô tỳ còn tưởng điện hạ sẽ nói cái gì với ngài chứ. Dù sao, hình như Điện hạ có chút ý tứ với ngài ở phương diện kia.”
Trong lòng Tang Yểu cứng lại, nàng lại nghĩ tới gương mặt kia của Lục Đình.
Nàng không thích Lục Đình nhưng dường như trong mắt mọi người, Lục Đình có thể liếc nàng nhiều hơn một cái cũng là phúc khí của nàng.
Trong lòng nàng bực mình nhưng lại không thể phủ nhận.
Người khác sẽ không biết Lục Đình sẽ cố ý hay vô tình dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng. Càng không biết hắn nhìn như ôn hòa nhưng lại cực kỳ bá đạo. Họ chỉ biết đó là một hoàng tử nổi bật, trong tay có thực quyền, dáng vẻ lại trang nghiêm, ôn hòa, giữ lễ.
Tang Yểu cũng không nói gì nữa, chỉ nói: “Vậy lần sau ngươi phải chờ ta nhé, Nhiên Đông.”
Nhiên Đông gật đầu, thở dài, thuận miệng nói với nàng: “Nhưng mà tiểu thư, nếu chuyện của ngài và Ngũ điện hạ thành, cũng là một mối nhân duyên tốt.”
Tang Yểu không nói. Hiện tại, cánh tay nàng vẫn còn hơi đau. Nàng thừa dịp Nhiên Đông không chú ý vén tay áo lên nhìn, vết đỏ vẫn chưa biến mất.
Nàng suy nghĩ, đây thật sự là mối nhân duyên tốt với nàng hay sao?