Mục lục
Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bầu không khí yên tĩnh, Tạ Uẩn nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, đổ thêm dầu vào lửa nói: “Tang cô nương, nàng ngại ngùng như vậy sao?”

Gương mặt của Tang Yểu càng đỏ hơn, nàng lắc đầu nói: “Ta không ngại ngùng.”

Ngay sau đó Tạ Uẩn hỏi: “Vậy tại sao nàng lại không nhìn ta?”

Tang Yểu mạnh mẽ ngẩng đầu, sau đó ánh mắt dừng lại trên gương mặt lạnh lùng kia, nói với vẻ mặt vô cảm: “Ta nhìn.”

Tạ Uẩn nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, “Nàng trông rất miễn cưỡng.”

Tang Yểu nói: “Ta không miễn cưỡng.”

Tang Yểu lười cãi nhau với hắn nên không muốn nói nhiều lời nữa.

Một ngày này trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt thì đã đến sáng sớm ngày hôm sau, khi Tang Yểu mở mắt ra thì đã đến rạng sáng.

Nhớ tới ngày hôm nay, nàng nằm trên giường mở to mắt lấy lại tinh thần.

Tạ gia sẽ tới đề thân.

Sau khi rửa mặt chải đầu, mặt trời lại cao hơn một chút.

Đợi sau khi làm xong tất cả, nàng ngồi ở trong hậu viện. Rõ ràng ngày hôm nay không cần nàng có mặt nhưng trong lòng nàng vẫn nhịn không được cảm thấy lo lắng.

Vì dời đi sự chú ý, nàng bắt đầu cầm lấy cái khăn tay mà mấy ngày hôm trước mới vừa thêu xong, thuần thục luồn kim xỏ chỉ, sau đó cây kim rơi xuống, đường may tinh tế tỉ mỉ, cách thêu đặc biệt không thể nhầm lẫn với ai được.

Tuy Tang Yểu phản ứng chậm nhưng động tác trên tay không hề chậm một chút nào, ngón tay của nàng vừa thon dài vừa linh hoạt, hoa văn trên khăn đã hiện lên hình ảnh rõ ràng, là một con mèo đang kêu meo meo.

Nàng muốn thêu Bạch Bạch lên trên khăn.

Trước đó khi Tang Yểu rảnh rỗi thì từng thêu qua những thứ này, là một một cái khăn tay cũ hình vuông, chỉ là không biết đã làm rơi ở chỗ nào, có lẽ là nàng đặt ở chỗ nào đó rồi quên mất.

Sáng sớm vẫn còn sương mù, chim tước kêu ríu rít không ngừng, bên ngoài có người ngẫu nhiên đi qua đi lại và bước chân vội vàng.

Một lúc sau, Nhiên Đông đẩy cửa ra, đứng bên cạnh Tang Yểu rồi nhỏ giọng bẩm báo nói: “Tiểu thư, bà mối đến rồi.”

Động tác trên tay của Tang Yểu cũng không phải bởi vì như vậy mà dừng lại, nàng ừ một tiếng giống như không hề để ý.

Nhưng chờ đến sau khi nàng thêu xong cái đuôi mèo, nàng vẫn chậm rãi dừng động tác lại. Hoa văn hình con mèo nhỏ đã được thêu một nửa nhưng nàng đã không còn tâm trạng tiếp tục thêu nữa.

Nàng lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên có nha hòan đi ngang qua nhưng bước chân cũng rất vội vã.

Nhiên Đông nhìn ra tâm trạng lo lắng của Tang Yểu, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, ngài yên tâm, hôm nay Tạ đại nhân không có tới đây.”

Tang Yểu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ mở một nửa, rõ ràng cách khá xa nhưng không biết tại sao nàng cảm thấy bản thân giống như có thể nghe thấy tiếng ầm ĩ trong đại sảnh.

Hôm nay làm lễ nạp thái nên Tạ Uẩn không cần tới đây, nàng cũng không cần phải lộ diện, tất cả đều giao cho phụ thân của nàng là được. Tang Yểu không biết bản thân có cái gì để lo lắng chứ?

Nhưng trái tim không chịu nghe nghe theo sự khống chế của nàng mà đập điên cuồng.

Cứ ngồi như vậy một lúc lâu, Nhiên Đông nhìn thoáng qua, thấy Tang Yểu vô cùng căng thẳng cho nên nàng ấy chủ động nói với Tang Yểu: “Tiểu thư, lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi, chờ đến khi làm lục lễ xong cũng còn rất lâu nữa.”

“Chờ người định ra hôn kỳ thì ít nhất cũng là đến cuối tháng sau. Nói đến thành thân chân chính thì chắc cũng phải đến ba tháng sau, khi đó cũng đã sắp đến tháng chín rồi.”

“Có lẽ đến lúc đó người và Tạ đại nhân cũng thân thiết với nhau hơn một chút rồi.”

Tang Yểu cầm cây kim chọc liên tục vào miếng vải mềm trước mặt nàng.

Nàng nghĩ thầm thật ra nàng cũng hy vọng là như vậy, nhưng không biết tại sao Tạ Uẩn lại lo lắng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.

Còn phải đợi đến tháng chín đấy, dựa theo sự gấp gáp này của Tạ Uẩn thì có lẽ Tạ Uẩn sẽ lôi kéo nàng sinh con vào tháng chín luôn đó.

Nghĩ đến đây, Tang Yểu càng cảm thấy đau khổ.

Sớm biết rằng như vậy thì ngày hôm qua nàng đã bàn bạc chuyện này với Tạ Uẩn.

Ít nhất cũng phải đợi đến sang năm chứ.

***

Bên trong đại sảnh chỉ có một mình Tang Ấn ngồi trên chủ tọa.

Ngày hôm qua đại sảnh đã được người hầu dọn dẹp qua một lần, giờ phút này Tang Ấn đang ngồi với vẻ mặt hồng hào.

Vì ngày hôm nay cho nên hôm qua ông hưng phấn đến mức nửa đêm vẫn chưa ngủ, sau khi thức dậy thì cố ý cạo râu và lau dầu lên tóc, trông càng thêm vui sướng hơn.

Sáng nay khi đi thượng triều, Tạ Các lão ở trong triều vẫn luôn uy nghiêm lại vào lúc hạ triều lần đầu tiên chủ động lại đây nói chuyện với ông.

Vốn dĩ ông cho rằng lấy tính cách của Tạ Các lão thì sẽ không để ý đến việc dòng dõi khác biệt.

Thật ra loại gia đình giống như Tạ gia, ngoại trừ cưới công chúa nếu không thì rất khó môn đối với nhau.

Nhưng không nghĩ tới rằng Tạ Hoàn Chi không những không ngại.

Hôm nay ông nhìn thấy Tạ Các lão vẫn luôn luôn nghiêm mặt lại đi về phía ông với vẻ mặt đầy ý cười, bên ngoài ông tỏ vẻ bình tĩnh không gợn sóng nhưng trong lòng thì nói thụ sủng nhược kinh vẫn còn rất hàm súc. Ông quả thật là sắp phải bị hù chết rồi.

Nhưng bên cạnh có rất nhiều người đều đang nhìn, ông cũng không thể làm ra vẻ rụt rè, cố gắng mạnh mẽ nhịn xuống, chắp tay chào hỏi nói: “Tạ Các lão.”

Sắc mặt của Tạ Hoàn Chi hiếm khi ôn hòa, hơi đỡ ông một chút, trong ánh mắt nhìn chăm chú của đám đông thì khách sáo nói với ông: “Tang đại nhân không cần đa lễ, sau này chúng ta chính là người một nhà.”

Ông cách Tạ Hoàn Chi rất gần, đột nhiên cảm thấy giọng điệu của Tạ Hoàn Chi cao hơn một chút, thậm chí lỗ tai có hơi ồn ào giống như là không chỉ đang nói cho mình ông nghe vậy.

Không ngoài dự đoán, mấy vị đại thần ở bên cạnh nghe thấy thì sôi nổi tiến lên đây.

“Hả? Lời này của Tạ Các lão là có ý gì vậy?”

Khi Tang Ấn còn đang tự hỏi mình nên tìm từ như thế nào mới có thể khoe khoang một cách không dấu vết thì Tạ Hoàn Chi đã mỉm cười rạng rỡ, mở miệng nói trước: “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là mấy ngày nữa con của ta sẽ thành thân với tiểu nữ nhi của Tang đại nhân.”

“Hôn kỳ tạm thời còn chưa quyết định, chờ sau khi quyết định xong sẽ gửi thiệp mời cho các vị. Hy vọng đến lúc đó còn mời các vị đến chung vui.”

Tang Ấn: “……”

Cứ như vậy mà nói ra hết á?

Khi sáng hôm nay ông thượng triều thì vẫn luôn nơm nớp lo sợ không dám tuyên dương, không nghĩ rằng lại bị Tạ Hoàn Chi nói hết một lượt!

“Chuyện…… Chuyện lớn như vậy tại sao không nghe thấy Tang đại nhân nhắc đến vậy.”

Còn có thể là bởi vì cái gì! Đương nhiên là sợ bị người của Tạ gia nói là ta thiếu kiên nhẫn!

Không nghĩ rằng Tạ Hoàn Chi còn thiếu kiên nhẫn hơn so với ông!

Tuy nhiên một khi đã như vậy, bên này ông làm phụ thân của nhà gái đương nhiên cũng phải rụt rè một chút. Ông cười khẽ một tiếng, giả bộ như thuận miệng nói: “Chờ sau khi quyết định xong ngày cưới thì nói ra cũng không muộn.”-

Vốn dĩ hôm nay ông còn muốn đi đến Hình Bộ để điểm mão nên đặc biệt xin nghỉ với Thánh Thượng để thể hiện sự coi trọng của mình. (Điểm mão: cách điểm danh làm việc ở cổ đại)

Từ nhỏ Tang Yểu không có mẫu thân, Tang Ấn cũng chưa từng tục huyền nên trong nhà không có chủ mẫu. Việc lớn việc nhỏ đều do Đại bá mẫu của Tang Yểu phụ trách, nhưng trường hợp như vậy để Đại bá mẫu của Tang Yểu tới làm thì đương nhiên là không thích hợp.

Vẫn phải để người làm phụ thân là ông tham dự mới thể hiện sự coi trọng.

Sau khi bà mối tới, Tang Ấn dựa theo lễ nghi tiến hành đâu vào đấy. Trong lời nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, đồng thời ở trong lễ nghi đắn đo lại có vài phần khiêm tốn. Nên hỏi thì hỏi, nên nói thì nói, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào thì tóm lại ông tuyệt đối sẽ không để người của Tạ gia cảm thấy Yểu Yểu nhà ông vội vàng.

Sau khi trao đổi thiếp canh và nhận một đống lễ vật nạp thái, việc này có thể xem là được quyết định rồi.

Tang Ấn đưa bà mối ra cửa, bây giờ bên ngoài phủ tụ tập không ít người đang xem náo nhiệt. Tang Ấn đứng thẳng lưng sau đó vung tay áo rộng thùng thình lên, dẫn người quay về phủ.

Tang Yểu không ra cửa, một lúc sau có người tới thông báo cho nàng biết bà mối đã rời đi, tiếp theo có một gã sai vặt đặt một bức tượng trang trí bằng ngọc lên trên bàn.

Dưới lớp lụa đỏ là một con chim nhạn sống động như thật.

Nó được điêu khắc bằng ngọc Điền Dương, tất nhiên là quý giá không thể nói, thân ngọc bóng loáng, trông rất tao nhã, xúc cảm trơn bóng ấm áp.

Từ xưa thì chim nhạn đã tượng trưng cho tình yêu, Tang Yểu nhìn bức tượng chim nhạn điêu khắc này thì đột nhiên nhớ tới không lâu trước đây nàng và Tạ Uẩn giống như là hai người xa lạ quanh năm suốt tháng đều không nói được một câu.

Lúc trước số lần gặp mặt của bọn họ có thể đếm trên đầu ngón tay, phần lớn đều ở trong tiếng người ồn ào, ánh mắt của nàng đi theo ánh mắt của mọi người dừng ở trên nam nhân từ nhỏ đến lớn đã luôn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Tang Yểu không thích kết bạn với mọi người, càng đừng nói đến là nam nhân, Tạ Uẩn cũng sẽ không chủ động nói chuyện với nàng và sẽ không liếc mắt nhìn nàng một cái. Thậm chí khi nàng té ngã bên người hắn thì hắn cũng không hề đỡ nàng.

Vốn dĩ hai người không ai có bất kỳ liên quan gì với nhau, bây giờ chưa đến ba tháng thì đã sắp thành thân rồi.

Bây giờ Nhiên Đông đang đứng phía sau Tang Yểu nói với nàng: “Tiểu thư, xưa nay mọi người đều thích săn chim nhạn sống để làm quà tặng. Muốn nam nhân tự mình săn để làm quà nạp thái đưa cho nhà gái nhưng cũng rất bất tiện. Vẫn là bây giờ tốt hơn, bức tượng ngọc này rất xinh đẹp.”

Nói đến việc tự tay săn thú, Tang Yểu lập tức nghĩ đến Tạ Uẩn.

Nhớ tới gương mặt cao quý lạnh lùng kia của hắn và khí chất không dính bụi trần trên người của hắn, nàng không thể tưởng tượng ra được bộ dáng đi săn chim nhạn của hắn.

Tang Yểu chọc chọc lông vũ chim nhạn, nói: “Cần gì phải mất công như vậy, hắn là một tên mọt sách thì làm sao biết làm mấy chuyện này chứ?”

Nhiên Đông a một tiếng, nói: “Tiểu thư, chuyện này thì người sai rồi.”

Tang Yểu ừ một tiếng, nói: “Nói sai chỗ nào?”

Từ nhỏ Tạ Uẩn đã đọc đủ thứ sách thánh hiền, khi hắn bộc lộ tài năng ở trong triều đình thì cả đầu óc của Tang Yểu chỉ tràn đầy điểm tâm, gà nướng và những chiếc váy xinh đẹp. Khi nàng hơi hiểu biết một chút đối với giai tầng nắm quyền trong kinh thành thì Tạ Uẩn đã trở thành tân quý trong triều đình.

Nhiên Đông nói: “Tiểu thư, công phu cưỡi ngựa bắn cung của Tạ đại nhân cũng rất tốt. Khi ngài ấy mười bốn tuổi còn từng đi theo Tạ tướng quân quá cố đến biên cảnh, đừng nhìn lúc đó Tạ đại nhân tuổi còn nhỏ nhưng ngài ấy là người đã từng lên chiến trường còn từng giết người lập chiến công đó.”

“Tuy rằng chỉ là những chiến công nhỏ nhưng đối với một thiếu niên mười bốn tuổi mà nói thì đã rất xuất sắc.”

Tạ tướng quân trong lời của nàng chính là Tạ Nghênh Chi quá cố của Tạ gia, là người đã từng cứu Lục Lệ. Lúc còn sống ông có chiến công hiển hách, đó cũng chính là Đại bá của Tạ Uẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK