Tang Yểu nhớ lại cái đức tính kia của Tang Nhân Nguyệt, lại không tình nguyện bỏ thêm một câu: “Nếu có thể thì phái một tên thị vệ đẹp một chút đi theo nàng ấy.”
Nếu mà khó coi thì chắc chắn sẽ bị Tang Nhân Nguyệt ghét bỏ.
“Đến lúc đó hắn trở về ta sẽ cho hắn gấp ba tiền lương, ngươi nói với hắn là không cần nói gì nghe nấy với Tang Nhân Nguyệt.”
Hoài Mộng nghe vậy thì đầu tiên là trả lời “vâng” một tiếng trước, tiếp theo lại hơi không hiểu rõ ý định của Tang Yểu.
Sắc mặt của nàng ấy hơi khó xử nói: “Tuy nhiên phu nhân……”
Nàng ấy cố gắng nói một cách uyển chuyển: “Thị vệ trong phủ bao gồm người bên cạnh công tử phần lớn đều là bán mạng bán nghệ nhưng không bán thân.”
Tang Yểu: “……”
Nàng vội vàng nói: “Ta không phải có ý kia. Chỉ là người đường tỷ kia của ta rất thích cái đẹp, nếu tỷ ấy thật sự vô lễ thì cũng đừng để ý đến tỷ ấy.”
“Đường này có thể sẽ hơi xa, ngươi xem có ai rảnh rỗi thì tùy tiện sắp xếp một người là được rồi.”
Hoài mộng yên lặng suy nghĩ một lúc, trong lòng đã có người được chọn.
Rất hiển nhiên đây cũng không phải là một công việc khó khăn gì. Hầu như không có nguy hiểm, suốt đường đi còn có thể thả lỏng thể xác và tinh thần. Thậm chí có thể nói đây là một công việc tốt.
Nàng ấy vốn dĩ là ám vệ do chủ tủ bồi dưỡng, bởi vì năng lực xuất chúng lại là nữ tử cho nên mới được chọn hầu hạ bên cạnh thiếu phu nhân.
Lại nói tiếp, gần đây thủ hạ của nàng ấy thật sự có một vị cấp dưới rất thích hợp với công việc này.
Hắn có tướng mạo ưu nhìn. Bởi vì một tháng trước nghỉ tắm gội uống một chút rượu nên ở trên đường phố thả lỏng cảnh giác, xui xẻo bị kẻ xấu đánh lén bỏ thuốc mạnh mẽ trói lại.
Không biết đã trải qua chuyện gì nhưng sau khi trở về vẫn luôn buồn bực không vui.
Lần này vừa lúc để hắn đi ra ngoài thả lỏng tinh thần.
Nàng ấy âm thầm quyết định trong lòng, lập tức nói: “Thiếu phu nhân xin yên tâm, nô tỳ lập tức đi sắp xếp.”
Tang Yểu không trực tiếp trở lại Tây Hành Uyển mà là tiện đường đi đến chỗ của Ngu Chi.
Sau tháng mười, bụng của Ngu Chi càng lớn hơn.
Áp lực cũng lớn cho nên ba ngày hai trận cãi nhau với Tạ Diêm. Tang Yểu không có việc gì làm nên luôn thích tới chỗ của Ngu Chi trò chuyện với nàng ấy.
Suốt đường đi suôn sẻ, cho đến khi Tang Yểu bước lên trên bậc thang thì mới nghe thấy bên trong truyền đến vài tiếng cãi nhau vội vàng.
Thật sự mà nói thì chỉ có giọng nói của Ngu Chi.
“Chàng có vẻ mặt gì đây? Có phải chàng cảm thấy không hài lòng với ta nên nhớ đến người thanh mai trúc mã của chàng đúng không?”
Bước chân của Tang Yểu ngừng lại.
Ngay sau đó Tạ Diêm nói câu gì đó, Tang Yểu nghe không rõ lắm.
“Đừng chạm vào ta! Cũng đừng nói chuyện với ta!”
“Tại sao chàng không nói lời nào? Chàng cam chịu đúng không? Ta biết ngay mà, nam nhân các người đều là như vậy!”
“……”
Tang Yểu đã quen với việc này nên không kinh ngạc, nghe nói khi mang thai thì tính tình nữ nhân sẽ trở nên nóng giận. Quả nhiên là như vậy.
Tình huống này thì có vẻ như nàng không nên quấy rầy nhỉ, nàng vừa muốn xoay người đi thì cửa phòng đã bị mở ra một chút. từ trước đến nay Tạ Diêm ôn hòa có lễ nhưng giờ phút này lại có sắc mặt rất kém.
Sau khi hắn nhìn thấy Tang Yểu cũng chỉ vội vàng chào hỏi một cái rồi sải bước rời đi.
Trong phòng quay về yên tĩnh.
Tang Yểu nhẹ nhàng bước vào phòng, nàng nói: “…… Nhị tẩu.”
Ngu Chi nhìn về phía nàng, nàng ấy ngạc nhiên nói: “Yểu Yểu, tại sao muội lại ở đây?”
Tang Yểu đi đến trước mặt Ngu Chi an ủi nói: “Nhị tẩu, đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Sắc mặt của Ngu Chi hơi xấu hổ, nói: “Để muội chế giễu rồi, Yểu Yểu.”
Tang Yểu vội vàng lắc đầu nói: “Nhị ca cũng thật là, tại sao lúc này rồi mà còn cãi nhau với tẩu?”
Ngu Chi ừ một tiếng, nói: “Còn không phải vậy sao? Chàng ấy không hề biết nói một chút lời nói dễ dàng nào.”
“Yểu Yểu, có điều muội không biết. Lúc trước chúng ta thành hôn là nghe theo lời của cha mẹ, hắn vốn đã có người mình thích ở trong lòng nhưng bởi vì một ít nguyên nhân mà không thể ở bên nhau. Bây giờ lại nhắc đến ánh trăng sáng trong lòng hắn kia.”
Tang Yểu cau mày, không ngờ là còn có chuyện này nữa: “…… A?”
“Tại sao huynh ấy lại như vậy chứ? Chẳng lẽ bây giờ Nhị ca còn nhớ đến người đó sao? Nhị tẩu còn đang mang thai đó, huynh ấy có ý gì vậy? Chuyện này cũng thật quá đáng!”
Nghe Tang Yểu cùng mình mắng nửa ngày thì Ngu Chi mới cảm thấy thoải mái, nàng bình tĩnh lại, nói: “Tuy nhiên ta biết, thật ra hắn đã sớm không thèm để ý nữ nhân kia rồi. Lần này là ta chủ động nhắc đến, ta chỉ là nhìn hắn không vừa mắt mà thôi.”
Đặc biệt là khi mang thai nên trong lòng rất mẫn cảm, chỗ nào cũng cảm thấy không hài lòng. Nghĩ đông nghĩ tây, bắt đầu cảm thấy tiếc nuối tại sao mối tình đầu lúc còn trẻ của hắn không phải là nàng mà là người khác.
Cho nên mới nhìn chằm chằm chút nợ cũ này mà mắng hắn, Tạ Diêm lại không dám cãi lại nên lúc này mới tức giận bỏ đi. Buổi tối còn phải tự mình quay trở về.
Tang Yểu: “……”
“Không biết tại sao nhưng sau một khoảng thời gian mang thai thì ta nhìn cái gì cũng cảm thấy bực bội, nhìn chàng ấy cũng thấy bực bội.”
Tang Yểu ngẩn người một lát, nghĩ thầm thì ra mang thai đáng sợ đến như vậy. Vậy sau này không lẽ nàng cũng sẽ cảm thấy bực bội khi nhìn thấy Tạ Uẩn sao?
Chắc là không thể nào đâu, nàng thích hắn như vậy mà.
Nghe Ngu Chi nói xong, Tang Yểu mới cảm thấy yên tâm, nói một cách đương nhiên: “Còn may là như thế này. Bằng không đã thành hôn mà còn nghĩ đến cô nương khác thì người này cũng rất quá đáng.”
Lời này nếu đặt ở trước kia, Tang Yểu nhất định sẽ khịt mũi coi thường. Ở trong mắt nàng quạ đen trên thế giới đều đen giống nhau, nàng sẽ không để ý đến trong lòng phu quân của nàng đang suy nghĩ cái gì đâu.
Bây giờ tâm lý của nàng lại bị đảo lộn hết.
Sau khi trò chuyện một lúc, Tang Yểu phát hiện Tạ Diêm lại quay về, giờ phút này đang đứng ở ngoài cửa.
Ngu Chi đương nhiên cũng nhìn thấy, nàng nói: “Được rồi Yểu Yểu, muội không cần lo lắng cho ta đâu. Muội đi về trước đi.”
Nàng cười nói: “Buổi trưa A Uẩn đã quay về rồi, nghe nói còn hỏi về muội vài lần nữa đó.”
Bước chân của Tang Yểu quay trở lại Tây Hành Uyển hơi nhanh, nàng không muốn để Tạ Uẩn chờ lâu.
Khi đi ngang qua rừng trúc trước thư phòng, Tang Yểu nhìn thấy Lục Lệ và Tạ Uẩn cùng nhau đi ra từ trong phòng.
Lục Lệ đang nghiêng đầu nói cái gì đó với Tạ Uẩn, còn Tạ Uẩn vẫn luôn cúi đầu trả lời.
Tang Yểu dừng bước chân lại, nàng đột nhiên phát hiện khi Lục Lệ đứng chung một chỗ với Tạ Uẩn thì sẽ có thói quen đứng ở vị trí phía sau Tạ Uẩn nửa bước.-
Cánh tay của Tạ Uẩn sẽ hơi che đậy một ít bóng dáng của Lục Lệ.
Cái này làm cho Tang Yểu nhớ tới bản thân khi còn bé, khi đó nàng nhát gan nên ra cửa gặp phải người lạ thì nàng cũng sẽ theo bản năng đứng bên cạnh phụ thân như vậy. Bởi vì phụ thân có thể cho nàng cảm giác an toàn.
Đây không phải là lần đầu tiên Tang Yểu phát hiện điều không đúng này.
Tuy rằng nàng không biết về chính sự nhiều lắm, nhưng trong khoảng thời gian này ở Tạ gia nàng cũng quan sát được một ít.
Lục Lệ ở Tạ gia còn thoải mái hơn so với trong hoàng cung, Lục Lệ ở bên ngoài luôn mang theo vẻ ngụy trang hiền lành ôn hòa nhưng khi ở Tạ gia lại thoải mái sôi nổi hơn một chút.
Ngay từ đầu hắn làm mọi chuyện thì luôn hỏi ý của Tạ Uẩn, sau đó Tạ Uẩn không quan tâm đến hắn nữa thì hắn vẫn sẽ đến đây. Có khi là đi gặp Thẩm Diệu Nghi, có khi là mời Tạ Uẩn đi ra ngoài du ngoạn.
Giống như là bỏ qua chuyện lợi ích thì hắn vẫn không thể rời khỏi Tạ gia được.
Tang Yểu đứng nhìn từ phía xa, trong lòng cảm thấy phức tạp, nàng đối với phụ thân của nàng cũng giống như vậy. Nhưng Lục Lệ cũng không đến mức coi Tạ Uẩn là phụ thân đâu đúng không?
Không đợi nàng phản ứng lại thì Lục Lệ là người đầu tiên nhìn thấy nàng trước, ánh mắt của hắn sáng lên, vẫy tay với Tang Yểu rồi nói: “Tang cô nương!”
Tạ Uẩn cũng đang nhìn nàng, hắn vừa muốn mở miệng nói thì đã bị Lục Lệ mở miệng trước nên đương nhiên là cảm thấy không hài lòng.
Tang Yểu đi qua hành lễ nói: “Điện hạ.”
Tạ Uẩn thuận thế giữ chặt cổ tay của Tang Yểu, không coi ai ra gì hỏi nàng: “Tại sao bây giờ nàng mới trở về?”
Tang Yểu nói: “Ta đi đến chỗ của Nhị tẩu ngồi một lúc.”
Lục Lệ phe phẩy cây quạt chậm rãi nói: “Nếu người còn không trở lại thì Tự Bạch sẽ vội muốn chết. Mới nói chuyện với Cô được ba câu thì hai câu đều là ra ngoài xem ngươi trở về chưa?”
Tang Yểu hơi thẹn thùng, nàng trừng mắt nhìn Tạ Uẩn một cái.
Ánh mắt kia chói lọi viết tại sao chàng ở trước mặt người ngoài lại dính người như vậy, thật sự là mất mặt muốn chết.
Tạ Uẩn nói với vẻ mặt vô cảm: “Điện hạ, ngài cần phải đi rồi.”
Lục Lệ hồn nhiên không hề để ý: “Nhìn đi, bắt đầu đuổi ta đi rồi đó.”
Hắn làm bộ dáng tận tình khuyên bảo nói: “Tự Bạch, thê tử cũng chạy không được. Gần đây ngươi rất lười biếng không chịu làm việc, phụ hoàng của Cô cũng có ý kiến với ngươi rồi.”
Tạ Uẩn: “Ngươi không tới tìm ta thì ta nghĩ ta sẽ chăm chỉ hơn một chút.”
Hắn nắm tay Tang Yểu đi về phía trước, Lục Lệ vội vàng đuổi kịp.
Hắn đứng ở bên cạnh Tang Yểu, nói: “Tang cô nương, Cô cảm thấy kêu ngươi là Tang cô nương vẫn thuận miệng một chút. Mong rằng ngươi đừng để ý.”
Tang Yểu ừ một tiếng, nói: “Điện hạ cứ tùy ý.”
Lục Lệ quơ quơ quạt xếp nói: “Tang cô nương, ngươi biết món quà mà tỷ tỷ của ngươi tặng cho ngươi là cái gì không?”