Mục lục
Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tang Ấn tiếp tục nói: “Nếu con gả vào cửa Tạ gia, con chính là phu nhân chính phòng được dùng tam môi lục sính, kiệu lớn tám người nâng cưới trở về. Nếu ai dám cho con sắc mặt không tốt, con có thể trừng phạt hắn là được.”

Tang Yểu nhỏ giọng nói: “Con đã biết.”

Tang Ấn suy nghĩ một lúc rồi lại nói: “Con cũng không cần khẩn trương. Nếu sống ở đó thật sự không vui thì về nhà, trái phải chỉ cách hai con phố thôi.”

“Nếu thật sự không được thì chúng ta không cần hắn nữa. Phụ thân cũng đã nuôi con mười mấy năm, cũng không kém vài chục năm kia.”

Tang Yểu mím môi, vào giờ khắc này rốt cuộc nàng đã biết vì sao mình không vui.

Thân phận khác nhau và ý nghĩa chân chính của cuộc thảo luận hôn sự này làm cho nàng vô cùng hoảng sợ. Nàng phải rời khỏi căn nhà nơi mình đã ở mười mấy năm, đi đến một nơi xa lạ khác.

Cho dù cuộc hôn nhân này xuất phát từ lợi ích nhưng nàng vẫn không nhịn được bất an. Nàng không thể nào tiếp tục dựa dẫm vào phụ thân và tỷ tỷ. Người duy nhất nàng quen biết là Tạ Uẩn nhưng hắn còn không đối xử dịu dàng với nàng. Nàng phảng phất như đi trên không trung, không hề tự tin chút nào.

Tạ Uẩn thích nàng nhưng phần yêu thích này không thể làm nàng trở nên tự tin. Tình yêu của hắn luôn hư vô mờ mịt.

Tạ gia nhà cao cửa rộng như thế, giống như một gã khổng lồ, nàng sợ hãi bản thân không thể đương đầu nổi.

Nhưng phụ thân nói như vậy nàng mới phát hiện, là nàng quá để ý.

Bởi vì nàng quan tâm cho nên nàng mới lo sợ không đâu. Kỳ thật nghĩ lại, đây cũng chỉ là thành thân thôi. Tạ Uẩn thì thế nào, cũng không thể không cho nàng cơm ăn chứ.

Tang Ấn lại cầm chén trà lên nói: “Đương nhiên, tốt nhất vẫn là nên đi theo hắn. Ngàn vạn lần đừng để cho khối thịt mỡ heo này chạy mất.”

Tang Yểu: “……”

***

Buổi chiều ngày thứ ba, ngoài trời bắt đầu lất phất mưa.

Giờ phút này, xe ngựa của Tạ Uẩn đã đến trước cửa Tang gia.

Tịnh Liễm xung phong nhận việc nói: “Chủ tử, để thuộc hạ đi xuống.”

Vốn dĩ ý định của Tạ Uẩn là trực tiếp đi vào nhưng hắn lại nhớ tới ngày đó Tang Yểu dặn dò riêng muốn hắn lẻn tới đây.

Lẻn như thế nào.

Đã rất lâu rồi Tạ Uẩn không tự mình bí mật làm chuyện gì cho nên hắn sẽ không lẻn đi vào. Hắn chỉ để người lẻn vào rồi mang Tang Yểu ra ngoài.

Tịnh Liễm vô cùng tự tin với nhiệm vụ này.

Bản lĩnh của hắn không thua kém bất luận ám vệ nào bên cạnh chủ tử, Tang tiểu thư lại biết mặt hắn cho nên không có ai thích hợp hơn hắn.

Tạ Uẩn cẩn thận nhìn hắn sau đó bình tĩnh nói: “Gọi Chi Nguyệt đi.”

Chi Nguyệt là một trong những ám vệ ẩn náu ở Tang phủ mấy ngày gần đây. Bản lĩnh so với Tịnh Liễm không chênh lệch nhiều, chưa từng lộ mặt trước mặt Tang Yểu, là một nữ nhân.

Tịnh Liễm ngậm miệng lại.

Được rồi, hắn thừa nhận hắn là một nam nhân, việc đến khuê phòng của thiếu phu nhân quả thật không quá thích hợp.

Nhưng sao trước kia không thấy chủ tử hắn cẩn thận như vậy.

Mà cùng lúc đó, Tang Yểu đang một mình chờ ở trong phòng.

Con mèo trên bàn đang kêu meo meo, trong tay Tang Yểu đang cầm một bình sữa dê nhỏ. Tiểu Bạch Bạch đang cố gắng cúi đầu uống sữa. Nàng gãi gãi sau cổ mèo con, nói: “Bạch Bạch, ngươi đã trưởng thành rồi.”

Bên ngoài, tiếng chim hót lanh lảnh, nàng duỗi tay mở cửa sổ ra lại đột nhiên thấy thân ảnh một nữ nhân mặc y phục màu đen. Tang Yểu sợ tới mức hai tay run rẩy, lại nghe người nọ mặt không biểu tình nói: “Thiếu phu nhân, chủ tử đang chờ ngài ở bên ngoài.”

Tang Yểu: “……” Nàng ta gọi nàng là cái gì?

Nửa khắc sau, Tang Yểu bước ra khỏi cửa lớn.

Giờ phút này, xe ngựa của Tạ Uẩn đang hiên ngang dừng ở cổng lớn của Tang gia. Không chỉ như vậy, trên xe ngựa còn có một huy văn vô cùng rõ ràng là biểu tượng của Tạ gia.

Lén lút của hắn là như vậy sao?

Tang Yểu mím môi, nàng giống như có tật giật mình, vội vàng xốc mành chui vào. Giờ phút này, nam nhân đang dựa vào thùng xe, thư thái có chút nhàn nhã, thấy nàng đi vào thì nói thẳng vào chủ đề: “Nàng đã suy nghĩ xong chưa?”

Tang Yểu ngồi xuống, nàng vẫn chưa trả lời mà nhỏ giọng nói: “Không phải ta bảo ngươi phải lẻn tới sao?”

Tạ Uẩn khó hiểu: “Không phải ta lén cho người truyền tin với nàng sao?”

Tang Yểu nói: “Nhưng ngươi dừng một chiếc xe ngựa lớn như vậy ở chỗ này. Người khác nhất định có thể nhìn thấy.”

Thanh âm Tang Yểu có chút gấp gáp, rất có ý khiển trách, Tạ Uẩn mím chặt khóe môi, cũng không phản bác nàng.

Quên đi.

Không so đo với nàng.

Hắn ra lệnh, nói: “Tới quán trà.”

Xe ngựa bắt đầu chậm rãi di chuyển, Tang Yểu phải bám lấy ván xe để ổn định cơ thể.

Hai người ngồi ở đối diện nhau, ở giữa cách một chiếc bàn con. Mặc dù xe ngựa vốn vô cùng rộng rãi nhưng đôi chân dài của người nọ vẫn xâm lấn lãnh địa của nàng.

Nàng chợt nhận ra giọng điệu vừa rồi của bản thân có vẻ hơi gay gắt nhưng lúc này xin lỗi hắn lại có chút hơi xấu hổ.

Hơn nữa, thật ra nàng cũng không nói sai.

Cách một lúc sau, Tang Yểu lén lút liếc nhìn hắn một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn như bình thường. Lúc này nàng mới chủ động nói: “Quán trà ở đâu vậy?”

Tạ Uẩn nói: “Nàng không muốn tới đó sao?”

Tang Yểu suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, nàng ồ một tiếng rồi yên lặng, ngồi im.

Nhưng nàng không muốn không khí yên tĩnh như vậy, sợ Tạ Uẩn đột nhiên lại hỏi nàng đã suy nghĩ thế nào.

Tạ Uẩn: “Hiện tại, nàng có thể trả lời đã suy nghĩ thế nào rồi nhỉ.”

Nàng đương nhiên đã suy nghĩ xong, chỉ là không biết vì sao đứng ở trước mặt hắn khiến nàng có chút xấu hổ khi nói ra miệng.

Nàng nói: “Đã suy nghĩ xong rồi.”

Tạ Uẩn không nói, đôi mắt đen láy sâu thẳm lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng nói tiếp.

“Ta có thể……”

Sau ba chữ này, giọng nàng không tự chủ hạ thấp xuống, từng chữ nói ra như thiêu đốt răng miệng, nàng nói: “Gả…… Gả cho ngươi.”

Vừa dứt lời, Tang Yểu đã cụp mắt xuống, vô thức cầm chiếc ly sứ ngọc nho nhỏ ở trước mặt.

Nàng cầm một bên chiếc ly, nói: “Nhưng ta có thể đưa ra mấy điều kiện với ngươi không?”

Kỳ thật điều kiện của nàng cũng không nhiều nhưng nàng vẫn lo lắng Tạ Uẩn ghét bỏ nàng nhiều chuyện.

Đợi nửa ngày cũng không thấy nam nhân mở miệng.

Không phải chứ, còn chưa có thành thân đâu, mới như vậy đã không quan tâm nàng rồi?

Tang Yểu mím môi, có chút ảo não ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, lại không biết ánh mắt Tạ Uẩn dừng ở trên tay nàng khi nào.-

Nàng nhìn theo ánh mắt Tạ Uẩn, lúc này mới phát hiện vừa rồi khi nàng cho mèo con ăn, trên mu bàn tay không cẩn thận dính một ít sữa dê, ngay cả ống tay áo cũng dính không ít.

Phía trên đã được lau đi nhưng vẫn còn sót lại không ít dấu vết.

Màu trắng đục không đều màu dính ở trên mu bàn tay mảnh khảnh của thiếu nữ, tiếp đó là đầu ngón tay mượt mà. Bởi vì màu sắc không chênh lệch nhau nhiều nên không nhìn kỹ sẽ không thấy.

Mà trên ống tay áo thì rõ ràng hơn rất nhiều, giống như là bắn lên, có chút chói mắt.

Nàng lau lung tung, nói “…… Thực xin lỗi.”

Tạ Uẩn vẫn nhìn chằm chằm tay nàng, nói: “Đây là cái gì?”

Tang Yểu nói: “Sữa dê.”

Tạ Uẩn nhíu mày nói: “Nàng thích uống cái này à?”

Tang Yểu nói “Sao có thể, ta lấy cho Bạch Bạch uống.”

Nàng gọi cũng rất tự nhiên.

Trên mặt Tạ Uẩn lộ vẻ kỳ quái, nói: “Bạch Bạch là……”

Tang Yểu nói một cách tự nhiên: “Chính là mèo con ta nuôi.”

Lúc này, Tạ Uẩn mới nhớ tới không lâu trước đó nàng quả thật từng nói nàng có một con mèo, là lúc trước Lục Lệ đưa cho nàng.

Cái tên này rõ ràng được chọn với tâm tư riêng, nàng còn không biết xấu hổ, quang minh chính đại nói ra ở trước mặt hắn.

“Nàng thích nó như vậy à?”

Tang Yểu gật đầu, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng nuôi động vật nhỏ nào. Mèo con nho nhỏ, bụ bẫm như cục bông. Mỗi lần tâm tình nàng không tốt nhìn thấy Bạch Bạch thì trong lòng đều tan chảy.

“Nó thật sự rất đáng yêu. Lần sau ta sẽ mang cho ngươi nhìn xem. Nó đã lớn lên rồi.”

Nói tới đây, Tang Yểu lại nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, nàng lập tức bình tĩnh lại, tiến lại gần Tạ Uẩn, nghiêm túc nói: “Ngươi có thích không?”

Tạ Uẩn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ xinh đẹp này, hỏi: “Thích cái gì?”

Tang Yểu nói: “Thích mèo con.”

Nàng nhỏ giọng nói thêm một câu: “Ta có thể nuôi không.”

Nàng lại bổ sung nói: “Không để ở trong phòng chúng ta, có thể cho người khác mang theo. Ta chỉ muốn cho nó đi cùng với ta.”

Ánh mắt nàng mang vài phần cầu xin nhưng kỳ thật Tạ Uẩn không chú ý tới toàn bộ ý tứ trong những lời này của nàng.

Hắn suy nghĩ câu kia trong miệng nàng “Phòng của chúng ta”.

Từ nhỏ đến lớn Tạ Uẩn chưa bao giờ ngủ với người khác.

Mới đầu hắn muốn cưới Tang Yểu thật ra nguyên nhân phần lớn là vì ứng phó người trong tộc thúc giục. Hiện giờ hắn mới đột nhiên nhớ tới giữa phu thê phải ăn chung, ngủ chung. Từ nay về sau, bên người hắn sẽ có thêm một người như hình với bóng, không thể tách rời với hắn.

Điều này đối với Tạ Uẩn có chút xa lạ, nhưng cảm giác kỳ lạ không kéo dài đến một lát. Hắn nhìn ánh mắt nghiêm túc của đối phương, lại cảm thấy hình như cũng không sao cả.

Vậy thì cố làm một chút đi vậy.

Tang Yểu thấy Tạ Uẩn không trả lời, còn tưởng hắn không đồng ý, trong mắt nàng hiện lên chút cầu xin: “Ta không lừa ngươi, Bạch Bạch rất đáng yêu.”

Tạ Uẩn nghe xưng hô này thực sự cảm thấy có chút xấu hổ, hắn nói: “Tùy nàng.”

Tang Yểu cảm thấy nhẹ nhõm, bảo đảm nói: “Nó còn có thể bắt chuột giúp ngươi.”

Tạ Uẩn đã rất lâu không thấy loài vật tên là chuột này ở trong nhà. Nhưng đây là việc nhỏ, cũng không có gì đáng để ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK