Không bao lâu, nàng mơ hồ nghe thấy vài tiếng nói chuyện truyền đến cách đó không xa.
Nàng dừng chân lại, thấp thoáng dưới những chiếc lá, nàng nhìn thấy thân ảnh một đám người. Trong đó, có một Ngũ điện hạ Lục Đình vừa rồi ở trên dài cao, còn có Thái Tử Lục Lệ.
Tỉnh cảnh có chút căng thẳng.
Lục Đình đứng chắp tay sau lưng, sắc mặt không vui. Đứng bên cạnh hắn là một lão thái giám, còn có một đám thái giám và cung nữ đứng hầu ở một bên.
Mà Thái Tử Lục Lệ đang đứng ở trước mặt Lục Đình, thắt lưng cực kỳ thấp, bải vai hơi run run, run giọng nói: “Cô…… Không phải Cô cố ý. Hoàng đệ, ngươi bớt giận. Cô gọi thái y tới đây chữa trị cho Tôn công công.”
Thái Tử một quốc gia thế nhưng lại hèn mọn với một hoàng tử như vậy. Thật sự không thể tưởng tượng được.
Tang Yểu ngừng thở, trực giác bảo nàng đây không phải việc nàng có thể nhìn.
Trên mặt Lục Đình tràn đầy địch ý, nói: “Trị cái gì mà trị! Ai cho ngươi đâm hắn?”
Lục Lệ càng cúi người thấp hơn. Hắn liên tục xin lỗi, thậm chí còn kéo ống tay áo Lục Đình.
Lục Đình vung tay, Lục Lệ thiếu chút nữa ngã xuống đất.
“Hoàng đệ, vậy ngươi…… Ngươi nói Cô nên làm như thế nào?”
Lục Đình nhìn thoáng Lục Lệ từ trên cao xuống, chậm rãi ra lệnh, nói: “Như vậy đi. Ngươi quỳ xuống xin lỗi hắn.”
Tang Yểu trừng lớn đôi mắt.
…… Hắn làm sao dám?
Kia chính là Thái Tử. Điều này đã không thể dùng từ nhục nhã để hình dung. Hắn căn bản không coi Lục Lệ là người.
Huống hồ bảo Thái Tử quỳ xuống với một thái giám? Thể thống ở đâu, uy nghiêm hoàng thất để chỗ nào?
Mà càng làm cho nàng không tưởng tượng được chính là. Sau khi Lục Đình nói xong, vậy mà Lục Lệ thật sự quỳ phịch xuống một tiếng, không do dự chút nào.
“Tôn công công! Cô không phải cố ý……”
Tang Yểu đưa tay lên bịt chặt miệng, sợ bản thân kêu ra tiếng. Chuyện này thật sự quá mức kinh khủng.
Mà đúng lúc này, nàng phát hiện Lục Lệ đang quỳ với vẻ mặt kinh hoảng tựa hồ nhìn nàng một cái.
Chờ nàng nhìn lại, Lục Lệ đã thu hồi ánh mắt. Phảng phất cái liếc mắt vừa rồi chỉ là ảo giác nhưng vẫn làm Tang Yểu gần như hồn lìa khỏi xác.
Lục Đình nhìn lướt qua. Hình như là cảm thấy không kiên nhẫn, bước chân ra, nói: “Thôi, đứng lên đi. Ta còn có việc.”
Trong lòng Tang Yểu căng thẳng, vội vàng xoay người. Nàng nhất định phải tìm một chỗ trốn.
Nàng liếc mắt nhìn xung quanh, thấy có một cung điện duy nhất cách đó không xa.
Mà giờ phút này, trong phòng yên tĩnh. Tạ Uẩn đang ngồi trên một chiếc ghế tròn. Ánh sáng và bóng tối từ chiếc cửa sổ gỗ chiếu xuống khuôn mặt tinh xảo của nam nhân.
Tịnh Liễm nhẹ giọng nói: “Công tử, tiết mục Ngũ điện hạ mời ngài đến xem đã kết thúc.”
Mời Tạ Uẩn tới đây gặp mặt chính là thiệp mời của Lục Đình. Mà sau khi Tạ Uẩn đi vào, Lục Đình lại chưa đến như đã hẹn.
Hắn ở cách đó không xa bị Thái Tử “Trì hoãn”.
Mọi chuyện xảy ra vừa rồi đều được người trong phòng nghe rõ ràng. Trữ quân một nước lại nghe lời hắn răm rắp, thậm chí không hề có tôn nghiêm, quỳ xuống xin lỗi với một thái giám.
Lục Đình đang dùng biện pháp khác nói cho hắn, ai mới chân chính là Quân.
“Công tử, hắn tới đây.”
“Thủ hạ đi nghênh đón hắn.”
Tạ Uẩn không lên tiếng, chỉ giơ tay biểu thị đồng ý.
Sắc mặt người nam nhân bình đạm, khóe môi rũ xuống, cả người đều lộ ra vẻ yên lặng, lạnh lẽo.
Đây không phải lần đầu tiên Lục Đình khiêu khích càn rỡ như vậy.
Hắn cho rằng ngôi vị hoàng đế bất quá chỉ là vật trong túi hắn. Tạ gia không giúp đỡ hắn chính là có mắt không tròng. Cho nên, đầu tiên hắn mới động vào một vài chi của Tạ thị để ra oai phủ đầu. Sau đó, lại đạp Thái Tử mà Tạ gia bảo vệ xuống dưới chân. Cuối cùng lại đến biểu lộ ý muốn mượn sức.
Hắn ta muốn nói cho hắn rằng, lúc trước Tạ gia có thể thống trị Quan Lũng như hoàng đế thống trị thiên hạ đã qua như gió thoảng mây bay. Hiện tại, Tạ thị nên thuần phục dưới chân quân chủ.
Ý tưởng quả thật rất có dã tâm.
Nhưng thực đáng tiếc, tiên thái tử chết bất đắc kỳ tử ngoài ý muốn, cũng từng nghĩ như vậy.
Ngoài cửa sổ cây cối xanh tươi tốt, bóng cây lắc lư, ánh nắng có chút chói mắt. Lưng Tạ Uẩn dựa vào ghế, trên mặt không có cảm xúc gì.(Ứng dụng TᎩT)
Mãi cho đến khi hắn nhìn thấy một bàn tay nhỏ trắng như tuyết đang cố gắng trèo lên cửa sổ ở mái hiên trước mặt hắn.
Cái gì.
Ngay sau đó, một khuôn mặt nhỏ quen thuộc xuất hiện.
Nếu như hắn nhớ không nhầm thì chính là quả táo nhỏ ở đối diện.
Mà hiện tại, Tang Yểu vừa lo vừa sợ. Trong đầu nàng toàn là cảnh tượng đáng sợ vừa rồi. Nàng vội vàng trèo vào trong cửa sổ, không kịp nghĩ ngợi, nàng lập tức xoay người. Sau đó, động tác nhanh nhẹn đóng sập cửa sổ lại.
Ánh sáng bị ngăn cách, trong phòng tối om.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, có vẻ như đã an toàn.
Trong lòng Tang Yểu vẫn còn sợ hãi. Nàng dựa vào cửa sổ nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, hoàn toàn không biết có người ngồi sau mông mình.
Một lát sau, Tang Yểu đứng thẳng người, bắt đầu tự hỏi đây là nơi nào.
Nàng bước lên muốn lui về sau hai bước.
Đúng lúc này, một giọng nam quen thuộc đột nhiên không kịp phòng ngừa vang lên ở phía sau, “Ngươi ——”
Cùng lúc đó, sau chân nàng lại không biết đá vào cái gì. Thần kinh nàng vốn đang căng thẳng, nghe thấy thanh âm này càng như chim sợ cành cong. Chân nàng không đứng vững, ngã về phía sau.
Tạ Uẩn đúng lúc ngồi ở ngay phía sau nàng. Hiện tại muốn tránh đã không kịp rồi.
Hắn giơ tay đẩy ra theo bản năng nhưng vẫn không kịp.
Thiếu nữ lấy thế không thể thay đổi ngã vào trong lồng ngực hắn, chính xác là ngồi trên đùi hắn.
Trong lòng đầy mùi thơm.
Tang Yểu hoảng sợ ngẩng đầu. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Kỳ thật Tang Yểu không chỉ ngồi ở trên đùi hắn mà còn ngồi lên bàn tay hắn vừa giơ lên.
Năm ngón tay xòe ra, cứ như vậy bao phủ một mảnh da thịt đầy đặn, săn chắc, sờ vào rất mềm mại và đàn hồi. Nó rõ ràng giống như bông, nhưng điều kỳ lạ là dường như hắn có thể cảm nhận được đường cong tròn trịa.
Đầy đặn đến mức một tay khó có thể nắm hết.
Cảm giác xa lạ khiến Tạ uẩn hơi cau mày. Ngón tay không được tự nhiên di chuyển một chút.
Cả người Tang Yểu cứng đờ.
Nàng lập tức phản ứng lại, vội vàng đứng dậy từ trên người Tạ Uẩn. Một tay che phía sau mình, một tay chỉ vào nam nhân uy nghiêm trước mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không thể tin tưởng nói:
“Ngươi ngươi ngươi ngươi còn bóp ta!”
Trong lòng ngực đột nhiên trống rỗng, cảm giác mềm mại vừa rồi giống như một giấc mộng.
Hiện tại, trong phòng ánh sáng lờ mờ, gương mặt thiếu nữ rõ ràng lại đỏ như cũ. Hai mắt sáng ngời, vừa tức giận vừa xấu hổ, trên mặt viết đầy vẻ khiển trách.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Rất tốt.
Chiêu dùng đòn phủ đầu này không tồi. Tạ Uẩn vốn muốn mở miệng chấn vấn lại nhịn xuống.
Hắn vẫn ngồi trên ghế, khẽ khép lòng bàn tay lại, cảm giác mềm mại tựa hồ vẫn còn vương lại khiến hắn khó chịu.
Hắn nhàn nhạt phủ nhận nói: “Ai bóp ngươi.”
Còn không thừa nhận à?
Ánh mắt Tang Yểu dời xuống, bàn tay trắng nõn kia vừa rồi lớn mật gây án. Nàng lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân, hiện tại vẫn lạnh nhạt như cũ. Không hề liên quan gì đến hai chữ hạ lưu.
Nhưng Tang Yểu đã đọc cuốn tùy bút của hắn.
Đó mới là suy nghĩ thật sự trong lòng hắn.
Lần đầu tiên nàng bị người bóp mông. Hiện tại vừa tức giận vừa xấu hổ, bóp mạnh đến nỗi nửa bên mông nàng cũng tê rần. Thằng nhãi này còn không chịu thừa nhận.
Nàng chỉ vào tay phải của Tạ Uẩn, nói năng lộn xộn nói: “Chính là cái tay này, vừa rồi ngươi …… Vừa rồi có phải ngươi cố ý không tránh đi hay không?”
Tạ Uẩn: “……?”
Hắn im lặng một lát, nói: “Suy nghĩ của ngươi thật rất mới mẻ, độc đáo. Nhưng vừa rồi là ngươi tự mình dựa vào người ta mà.”
Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Hơn nữa cũng không cho ta có cơ hội tránh né.”
Tạ Uẩn cũng là lần đầu tiên chạm vào mông người khác. Trong lòng đang bực bội, hắn nhìn Tang Yểu, đổi khách thành chủ, nói: “Ngươi cố ý à?”
Tang Yểu: “???”
“Ta…… Sao ta có thể cố ý làm loại chuyện này? Ta cũng không biết ngươi ở trong phòng. Hơn nữa, vì sao vừa rồi ngươi không nói lời nào?”
Tạ Uẩn quả thật không nghĩ tới có người đứng đối mặt với hắn vậy mà lại không nhìn thấy hắn. Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, nói: “Đầu tiên, là ta tới nơi này trước.”
“Ngươi trèo qua cửa sổ vào, là tự tiện xông vào. Mà ngươi đâm ta coi như là tập kích ta.”
Tang Yểu không thể hiểu được.
Rốt cuộc người này đang nói cái gì? Hắn bóp mông nàng còn nói như hắn có lý vậy?
Còn tập kích?
“Phương thức ta tập kích chính là ngồi trên người của ngươi sao?”
Tạ Uẩn: “Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng ngươi cố ý tiếp cận ta.”
Tang Yểu tức sôi máu nhưng miệng nàng lại ngốc, cũng không giải thích được tại sao, chỉ có thể chỉ vào hắn nói: “Ngươi ngươi ngươi thật vô lý! Tại sao ta phải cố ý tiếp cận ngươi?” ( truyện trên app T𝕪T)
Tạ Uẩn suy nghĩ một lát, nói: “Vấn đề này phải hỏi bản thân ngươi, nhưng nhìn từ kết quả có thể thấy, rõ ràng ngươi đã thành công.”
Hắn chỉ thiếu chút nữa viết trên mặt là Tang Yểu cố ý câu dẫn hắn!
Thật không biết xấu hổ!
Sao hắn có thể giả vờ được như thế này!
Còn nói cái gì mà nàng cố ý tiếp cận hắn? Đừng tưởng rằng nàng không biết. Trong lòng người này khẳng định đã vui muốn điên rồi.
Tang Yểu tức không nói nên lời.
Tạ Uẩn cũng mím môi, sắc mặt không kiên nhẫn.
Tang Yểu xuất hiện là một chuyện ngoài ý muốn. Hắn lại không thích chuyện ngoài ý muốn này. Nàng cố tình hay chỉ là trùng hợp thì còn phải chờ xác minh. Vị cô nương quả táo này thoạt nhìn đầu óc ngu ngốc, không có lòng dạ gì. Nhưng không thể trông mặt mà bắt hình dong, bên trong nghĩ như thế nào cũng không biết được.
Huống hồ, nàng còn từng có tiền lệ từng có ý đồ câu dẫn một lần.
Tạ Uẩn dựa lưng vào ghế, đang muốn kết thúc cuộc nói chuyện vô nghĩa này thì bước chân bên ngoài truyền đến càng lúc càng gần.
Cùng với tiếng nói chuyện của Tịnh Liễm: “Điện hạ, mời bên này.”