Lúc này, Tạ Hoán Chi đang ngồi trên ghế gỗ sơn mài, chậm rãi ngước mắt lên nhìn Tạ Uẩn nói: “Vừa rồi con đi làm cái gì, sao giờ mới trở về.”
Tạ Uẩn nói: “Chắc chắn không liên quan gì đến ngài.”
Tạ Hoán Chi vỗ bàn, nói: “Ai cho con nói chuyện với ta như vậy.”
Vẻ mặt Tạ Uẩn không chút biểu tình đi qua ông ấy, ngồi ở trước bàn làm việc. Tựa hồ không hề có ý định nói chuyện với ông.
Sắc mặt Tạ Hoán Chi giãn ra, nói: “Con có biết bản thân năm nay bao nhiêu tuổi không?”
Kỳ thật, tuổi tác Tạ Uẩn cũng không tính là lớn. Ở tuổi này của hắn, người không thê thiếp, không thông phòng mặc dù không thiếu, cũng có, giống như Dương Ôn Xuyên cũng như vậy. Nhưng thứ chân chính mà Tạ Uẩn làm người khác nhọc lòng ở chỗ thoạt nhìn hắn căn bản không có ý định thú thê.
Rất có thể từ nay đến vài chục năm sau đều định chắp vá như vậy mà sống.
Tạ Uẩn vẫn không để ý tới ông.
Tạ Hoán Chi dùng tình để khuyên nhủ, nói: “Ta và mẫu thân con mấy năm nay không ít lần nhọc lòng vì chuyện hôn sự của con rồi. Chúng ta cũng không phải người cổ hủ gì. Nếu con thích ai thì cứ nói thẳng ra là được.”
Tạ Uẩn lật sang một tờ báo cáo việc công khác.
Tạ Hoán Chi tiếp tục nói: “…… Con cũng biết đại tẩu con ấy, con bé lại có thai rồi.”
Tạ Uẩn rốt cuộc nói: “Nhờ ngài nói một câu chúc mừng thay con.”
Tạ Hoán Chi không để ý đến hắn, ông thở dài, ngược lại nói: “Thân thể mẫu thân con vốn không tốt. Con đừng luôn chọc tức bà ấy.”
“Tuy rằng mấy ngày trước tự tiện để con và tiểu nữ nhi Lý gia gặp mặt là chúng ta làm không đúng. Nhưng con cũng nên thông cảm cho chúng ta.”
Tạ Uẩn nói: “Ngài nói xong chưa?”
“Phụ thân, hôm nay ngài lại rảnh rỗi thế sao?”
Lại là bộ dáng dầu muối không ăn, Tạ Hoán Chi mím môi, ông cảm thấy nhi tử này của mình đã không thể cứu được nữa.
Đúng lúc này, giọng nói Thẩm Diệu Nghi lại vang lên ở bên ngoài, trong đêm hè vô cùng cùng yếu ớt, bà ho khan hai tiếng, nói:
“Hoán Chi, sao chàng còn chưa trở về?”
“Nếu A Uẩn không muốn thì thôi, có lẽ cả đời này ta và chàng đều không có duyên với con cháu, không thể cưỡng cầu.”
Tạ Uẩn không dao động.
Bên ngoài, giọng của Thẩm Diệu Nghi vô cùng cô đơn: “Không sao, chờ Tiểu Dữu sinh hài tử xong, chúng ta đi xem nhiều một chút là được.”
Tạ Hoán Chi thở dài sau đó đứng dậy. Ông đi đến cạnh cửa không nói một lời rồi đi ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Tịnh Liễm nín thở, không dám thở ra một hơi.
Kỳ thật những chuyện như vậy xảy ra thường xuyên. Mỗi tháng, Tạ các lão và phu nhân đều sẽ thay đổi các loại biện pháp để thúc giục một lần. Phần lớn chủ tử nhà hắn đều không để ý tới. Đến bây giờ, họ cũng đã quen với những lý do thoái thác này.
Hắn lén lút liếc nhìn Tạ Uẩn. Nam nhân lặng lẽ cụp mắt, mặt mày tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Hắn im lặng suy nghĩ.
Quen thì quen nhưng khi nào cũng thế thì ít nhiều cũng sẽ có chút mệt mỏi.
Một lát sau, bút lông sói được gác ở một bên, Tạ Uẩn giơ tay, nhíu mày.
Tịnh Liễm đúng lúc dâng trà tới. Trong phòng yên tĩnh, hắn do dự một lát cuối cùng khi Tạ Uẩn nhận lấy chén trà vẫn thử mở miệng thăm dò một câu: “Công tử, thuộc hạ có một chuyện không biết có nên nói hay không.”
Tạ Uẩn nói: “Câm miệng, cảm ơn.”
Tịnh Liễm: “……”
Hắn đứng ở phía sau Tạ Uẩn, sau khi do dự một lúc vẫn cả gan nói: “Tang tiểu thư……”
Hắn đặc biệt dừng một chút, thấy Tạ Uẩn không có ý lên tiếng ngăn cản, hắn lại tiếp tục mang theo tâm tư riêng, thử thăm dò nói: “Thuộc hạ cảm thấy trước sau gì ngài cũng phải thành thân…… Có lẽ có thể cân nhắc đến Tang tiểu thư một chút.”
Tịnh Liễm hiểu rõ Tạ Uẩn hơn người khác rất nhiều. Hắn có thể đoán được nguyên nhân Tạ Uẩn vẫn luôn không muốn thành thân.
Ngoại trừ bản tính Tạ Uẩn quạnh quẽ, thích ở một mình, không có hứng thú với nữ nhân, còn lại đơn giản chính là không muốn hôn nhân bị nóc nối với lợi ích và không thích sự câu dẫn và tính kế trong nội trạch.
Dù sao hắn vẫn luôn bị mắng, cũng không kém một lần này.
Hắn lén lút liếc nhìn Tạ Uẩn một cái, tiếp tục nói: “Tang tiểu thư gia thế trong sạch, không thuộc dòng dõi quý tộc, càng không có bối cảnh phức tạp.”
“Bao gồm cả Tang Ấn, mọi người trong tộc cũng không có liên lụy lợi ích với Tạ thị. Ngài cũng không cần lo lắng có người lợi dụng hôn ước này làm động tác nhỏ gì.”
“Mà bản thân Tang tiểu thư tâm tư đơn thuần. Việc nội trạch càng không có tâm nhãn gì.”
Tang Yểu nhìn bộ dáng trạch đấu rất ngu ngốc, cho dù có ý định gì, phỏng chừng cũng dễ dàng bị chủ tử hắn phát hiện chứ đừng nói là tính kế.
Hắn dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Quan trọng nhất chính là ngài cũng được thanh tịnh.”
Tịnh Liễm nói lời này kỳ thật cũng không có chút hi vọng nào nhưng sau khi hắn nói xong, nam nhân vẫn thật lâu chưa trả lời.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Ngài ấy thậm chí không mắng hắn.
Hả?
Không thích hợp.
Cách một lúc sau, nam nhân tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt hơi cụp xuống như đang suy nghĩ cái gì, nói: “Ngươi nói có đạo lý.”
***
Bóng đêm đã khuya, bây giờ giờ đã đến đầu giờ Hợi. Khoảng cách thời gian vừa rồi Tang Yểu tạm biệt với Tạ Uẩn mới trôi qua một nén nhang.
Tịnh Liễm bước nhanh trên hành lang dài. Dưới ánh trăng lạnh lẽo bao phủ lên cửa son, viện sâu như đắp lên một tầng ánh sáng trong trẻo, dưới mái ngói xanh và mái hiên đỏ rực, thân ảnh hắn vô cùng vội vàng.
Thật khó có thể tưởng tượng.
Ngay vừa rồi chủ tử hắn cho hắn một mệnh lệnh không thể nào tưởng tượng được.
Đuổi theo Tang Yểu, mang người tới đây.
Ngồi xe ngựa đi từ ngõ Thanh Phong đến con đường nơi đặt Tang Phủ mất khoảng nửa canh giờ. Bỏ qua thời gian vừa rồi vào phủ và thời gian nói chuyện với Tạ các lão. Hiện tại, hắn lại xuất phủ, lập tức ra lệnh cho người xuất phát thì khả năng đuổi kịp người cũng không lớn.
Nhưng mệnh lệnh đã được hạ xuống, hắn không thể không đi.
Để thể hiện sự quan trọng, hắn không tùy tiện phái một ám vệ hay người hầu nào mà tự mình đi.
Đêm nay quả thực giống như nằm mơ, hắn cũng chỉ thuận miệng khuyên nhủ vài câu, chuyện này tựa hồ đã được chủ tử hắn quyết định chắc chắn.
Cho đến bây giờ hắn còn chưa kịp phản ứng lại.
Vốn dĩ hắn cho rằng cho dù hắn may mắn thuyết phục được thì việc này ít nhất cũng phải mất nửa tháng mới có thể quyết định xong.
Dù sao hôn nhân đại sự cũng không phải trò đùa, chủ tử hắn dù thế nào cũng phải suy nghĩ vài ngày. Sau đó lại bàn bạc với Tạ phụ nhân và Tạ các lão, sau đó lại điều tra bối cảnh Tang Yểu một lần. Như thế mới có thể chân chính đưa chuyện hôn nhân ra nghị sự.
Không nghĩ tới cũng chỉ tốn thời gian vài hơi thở, việc này đã vội vàng được quyết định xong như vậy.
Như vậy thì cũng thôi.
Định thì định rồi. Nhưng dù sao cũng nên ngày mai mới đi tìm Tang tiểu thư sau đó lén thương nghị việc này. Nhưng chủ tử hắn thì không. Buổi tối hôm nay ngài ấy và Tang Yểu phải thương nghị xong. Tốt nhất ngày mai dẫn theo Tạ các lão đến Tang Phủ làm lễ nạp thái trước sau đó tranh thủ một tháng làm xong lục lễ. Chờ đến ngày này tháng sau, Tang tiểu thư sẽ trở thành tức phụ của Tạ gia.
Thiếu phu nhân Tạ gia.
Tuy rằng Tịnh Liễm rất muốn nói cho bản thân, làm việc dứt khoát, gọn gàng, không lề mề là tác phong nhất quán trước sau như một của Tạ Uẩn. Hắn cũng không nên thấy hiếm lạ gì.
Nhưng điều này…… Không khỏi cũng quá sốt ruột rồi!
Đầu tiên hắn vội vàng phân phó thuộc hạ chuẩn bị xe ngựa, đi Tang phủ trước.
Mà hắn lại lo lắng bỏ lỡ với Tang Yểu nên bản thân không ngồi xe ngựa mà là trực tiếp dẫn con ngựa ra, phi thân nhảy lên, phi nước đại một mạch từ phố Đãng Ngung đến Tang phủ.
Lúc hắn chạy tới, xe ngựa chở Tang Yểu trở về đang dừng lại ở trước cửa Tang phủ. Mà Tang Yểu mới vừa bước vào cửa.
Hắn vội vã đi một mạch, kết quả lại kém một chút này. Hắn dừng ở trước cửa Tang phủ, nói với gã sai vặt đang dắt ngựa: “Tang tiểu thư vừa mới trở về sao?”
Gã sai vặt ừm một tiếng, ánh mắt lộ ra tia cảnh giác nói: “Ngươi tìm tiểu thư nhà ta có chuyện gì.”
Tịnh Liễm gật đầu nói: “Xin thông báo giúp ta một tiếng, nói là Tạ đại nhân phái ta đến có việc quan trọng cần thương lượng với tiểu thư.”
Gã sai vặt nhìn hắn từ trên xuống dưới, đại khái là nhìn hắn có vẻ chính trực nên mới nói: “Xin chờ một lát.”
Tịnh Liễm gật đầu, đứng ở cạnh cửa.
Gió đêm thổi mái tóc hắn bay bay. Lúc này hắn cuối cùng mới bình tĩnh lại được một chút.
Ông trời đã mở mắt.
Giấc mộng của hắn rốt cuộc đã được thực hiện.
Nghĩ đến đợi lát nữa sẽ đón thiếu phu nhân hồi phủ, hắn không khống chế được muốn ngửa mặt lên trời cười to.
Một lát sau, xe ngựa vừa rồi Tạ gia phái đến cũng đã chạy đến trước cửa Tang gia. Tịnh Liễm phất tay nói: “Đứng kia chờ, đợi lát nữa thiếu phu nhân…… Tang tiểu thư đi ra thì thức thời chút cho ta.”
Nhưng một lúc sau, gã sai vặt vừa rồi đã đi ra cửa, sắc mặt không vui nói: “Tiểu thư nhà ta không gặp! Các ngươi mau rời đi đi!”
Tịnh Liễm: “……”
“Ngươi đã nói là ta phụng mệnh của ai chưa?”
Gã sai vặt liếc nhìn hắn một cái, không kiên nhẫn nói: “Nói rồi, nhanh đi đi! Ta phải đóng cửa rồi.”
Gã sai vặt không biết Tạ đại nhân nào, chỉ cần biết là mặc kệ là mệnh lệnh của ai nhưng hơn nửa đêm còn muốn tới cầu kiến tiểu thư chưa xuất giá nhà hắn thì không phải đầu óc bị bệnh sao.
Tiểu thư nhà hắn có thể gặp mới là lạ.
Hắn vươn tay, đóng cửa lại trước mặt Tịnh Liễm.
Tang Yểu quả thật sẽ không gặp.
Vốn dĩ tối nay tâm tình nàng không tốt lắm. Một đường trở về đều nơm nớp lo sợ có thể đột nhiên có người xuất hiện trên xe ngựa hay không.
Vốn nàng cho rằng một đường không xảy ra chuyện gì. Không nghĩ tới vừa hồi phủ đã có người dám can đảm giả danh nghĩa Tạ Uẩn gọi nàng đến gặp.
Nếu không phải nàng có vài phần hiểu biết với Tạ Uẩn thì thiếu chút nữa đã tin rồi, cũng may nàng cảnh giác tốt, lập tức gọi người đuổi người này đi.
Sau khi Tang Yểu vào tiểu viện của mình thì đóng sầm cửa lại, còn đặc biệt dặn dò Nhiên Đông nếu hôm sau phải xuất phủ hoặc làm gì thì nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể giao thiệp quá nhiều với người không quen biết.
Gần đây nàng cũng không dự định ra khỏi phủ. Mặc dù Tạ Uẩn không nói rõ ràng nhưng hắn bảo nàng không ra khỏi phủ thì điều này rất đúng, không sai. Nhung Yến mặc dù là tiểu hầu gia nhưng cũng không thể lợi hại đến mức có thể hoành hành đến trong nhà nàng được.
Tịnh Liễm trăm triệu lần không ngờ tới sự việc lại bị bế tắc ở chỗ này.
Đều do chủ tử hắn, đang yên đang lành lại dặn dò cái gì mà đừng ra khỏi phủ. Giờ thì tốt rồi, Tang tiểu thư không chủ động đi ra. Ngài ấy thân là trưởng tử Tạ gia, cũng không thể tự mình cầu kiến trước mặt mọi người chứ.