Vẻ mặt của nam nhân này thản nhiên, nhìn không ra một chút vẻ kinh ngạc nào.
Tang Yểu suy đoán làm khẩu hình: “Ngươi đã sớm biết rồi đúng không?”
Tạ Uẩn lắc đầu.
Tang Yểu mím môi lại, thật sự rất khâm phục hắn.
“Nếu không thì Dung Dung giải trừ hôn ước với hắn rồi ở bên nhau với ta có được không?”
Giọng điệu của nữ tử trở nên nghiêm túc, nói: “Chàng đừng có nằm mơ, vốn dĩ lần đầu tiên của ta là bị chàng ép buộc. Nếu chàng hủy hoại hôn ước của ta, ta sẽ không để yên cho chàng đâu.”
“Như thế nào, tiểu gia ta cũng có nhà lớn sự nghiệp lớn. Có điểm nào không bằng tên Thái tử kia sao?”
Lượng tin tức thật sự rất lớn.
Nam nhân này giống như rất có thân phận, nhưng bởi vì ngày thường Tang Yểu không giao lưu nhiều lắm với người khác nên không nghe ra được. Nàng nóng vội khó nhịn, rất muốn biết nam nhân này là ai.
Mà lúc này, nữ tử ở bên ngoài bỗng nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, giọng nói vô cùng quyến rũ.
“Chàng nhéo đau ta!”
Chiếc giường nhỏ lại vang lên tiếng kẽo kẹt, giọng nói của nữ tử thay đổi, giọng nói mơ hồ của nam nhân truyền tới: “Đều là cái này của Dung Dung quá tuyệt vời nha!”
Bọn họ lại bắt đầu.
Tang Yểu nhìn về phía Tạ Uẩn hỏi: “Ngươi biết tên này nhân này là ai không?”
Tạ Uẩn quay mặt đi: “Ngượng ngùng, cái người xấu xa dâm loạn giống như ta không biết.”
Tang Yểu: “…… Tại sao ngươi lại mang thù như vậy chứ?”
Nàng hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Không nói thì không nói.”
Hai người lại bắt đầu trở nên im lặng.
Cách một lúc lâu, Tang Yểu cảm thấy khó chịu.
Vốn dĩ tư thế này của nàng rất không thoải mái, kiên trì nửa ngày như vậy, nửa phần mông bên phải của nàng đã sớm trở nên tê rần. Chuyện này thật sự rất khó chịu.
Nàng mím môi lại bắt đầu hơi điều chỉnh thân thể lại một chút.
Khi Tang Yểu vốn dĩ thành thật ngồi ở trên đùi của hắn, quen thuộc cũng có thể quên mất cảm giác kỳ quái đi nhưng bây giờ nàng lại không chịu thành thật nữa.
Thứ vốn dĩ ngồi trên đùi hắn nhẹ nhàng nâng lên, nàng có lẽ đang tìm một góc nhỏ thích hợp và khẽ chuyển động.
Tạ Uẩn nhíu mày lại, sắc mặt nhìn không được tốt cho lắm: “Đừng nhúc nhích.”
Tang Yểu nhỏ giọng giải thích: “…… Chân của ta đã trở nên tê rần, di chuyển một chút đi.”
Rất xấu hổ khi nói mông của mình đã tê rần.
Tạ Uẩn nâng cánh tay lên, bàn tay to rộng trực tiếp nắm đùi của Tang Yểu, ánh mắt hắn lạnh nhạt nhìn chằm chằm nàng: “Ta kêu ngươi đừng nhúc nhích.”
Hắn thật sự rất biết chọn nơi!
Vốn dĩ một bên mông kia của Tang Yểu đã trở nên tê dại, nhưng bây giờ bị hắn nhéo một cái, cảm giác kia càng xông lên đỉnh đầu. Nàng lập tức siết chặt ống tay áo của Tạ Uẩn giật giật, rồi lại vội vàng muốn thoát ra: “Ngươi ngươi ngươi ngươi…… Ngươi buông tay trước đi!”
Trong lúc đong đưa, nơi bị vật liệu may mặc che lấp vẫn vô ý xẹt qua nơi không nên xẹt. Giống như có một tia lửa rơi xuống ngọn núi khô khốc hoang dã, rất nhỏ nhưng lại xông thẳng vào điểm yếu hại. Trong nháy mắt bùng lên ngọn lửa mạnh mẽ cháy lan ra đồng cỏ.
Tạ Uẩn cũng không quan tâm đến sắc dục, ngày thường hắn cũng không hay thủ dâm nhiều lắm.
Đương nhiên, hắn cũng hoàn toàn không hề lảng tránh dục vọng.
Chỉ là mặc kệ là tìm người hay là tự mình giải quyết, ở trong mắt hắn thì đó đều là biểu hiện của việc bị dục vọng quyến rũ, linh hồn và đại não sẽ không được thỏa mãn. Cho nên những cái đó ngoại trừ sẽ khiến thân thể đạt được giảm bớt nhợt nhạt thì còn không thể dùng được cho điều gì khác.
Không hề thú vị, không hề ý nghĩa và rất lãng phí thời gian.
Cho nên đa số thời gian hắn đều để mặc cho nó đứng lên rồi lại đi xuống.
Nhưng giờ phút này nó lại đặc biệt diễu võ giương oai. (Diễu võ giương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang.)
Xa lạ, kỳ quái, xúc động rất nhỏ bắt đầu di chuyển khắp người, cảm giác hưng phấn không thể nói nên lời.
Hắn không dấu vết kéo quần áo của mình lại.
Bực bội.
Nhưng nàng vẫn không nghe lời.
Đùi của Tang Yểu run rẩy, động tác ngăn lại của Tạ Uẩn không hề có tác dụng. Một cái tay khác có động tác không tính nhẹ mà vỗ một cái.
Giọng nói xen lẫn với giọng nói bên ngoài tấm rèm ngủ, cũng không hề thu hút.
Tang Yểu rốt cuộc không di chuyển nữa.
Nàng trừng lớn hai mắt, có thể nhìn thấy trên da thịt bắt đầu phủ lên một lớp ửng đỏ. Vừa đau vừa xấu hổ, đôi mắt như nước hồ mùa thu không thể tin tưởng được mà nhìn Tạ Uẩn.
Chuyện này vốn dĩ chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
Hắn ngay từ đầu chỉ là muốn vỗ chân của hắn mà thôi, nhưng nàng nhịn không được giãy giụa nên một cái vỗ này mới vỗ sai vị trí.
Lòng bàn tay của Tạ Uẩn tê dại, cho dù vượt rào như thế nào thì khi hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của Tang Yểu cũng không hề cảm thấy chột dạ một chút nào.
Hắn có một gương mặt lạnh lùng vô cùng cấm dục, lịch sự, bạc tình, kiêu ngạo, ưu nhã. Khi rũ mắt nhìn ai đó thì mang theo cảm giác áp bức.
Giống như giờ phút này đang nhìn nàng vậy.
Cho nên rất khó tưởng tượng được chủ nhân của gương mặt này vừa rồi đã làm cái gì.
Tạ Uẩn dựa vào trên tấm ván gỗ phía sau, ngón tay thon dài giống như không có việc gì cầm lên dải lụa choàng mà vừa rồi thiếu nữ vô ý dừng lại trên tay hắn. Lụa mỏng màu hồng nhạt bị hắn cầm lên sau đó rơi xuống.
Lụa mỏng chậm rãi rũ xuống.
“Bây giờ có thể câm miệng được không?”
Tang Yểu không biết tại sao hắn có thể nói những lời này bằng vẻ mặt nghiêm túc đó.
Đầu ngón tay trắng nõn chỉ vào hắn, nói năng lộn xộn: “Ngươi ngươi ngươi…… Không biết xấu hổ!”
Tạ Uẩn nhìn về phía dưới người của hai người, nói: “Ngươi tốt nhất là đứng lên từ trên người của ta rồi lại nói đến những lời này.”
Tang Yểu cúi đầu nhìn thoáng qua.
“……”
Đúng rồi, thật sự là từ lúc bắt đầu nàng bị buộc bất đắc đĩ mà ngồi ở trên đùi của hắn.
Nhưng nàng cũng không có cách nào, nơi này chỉ có một chỗ trống lớn như vậy. Vừa rồi vội vàng bước vào, bên cạnh còn đặt một số dụng cụ bằng sắt, nếu động tác di chuyển của nàng quá lớn thì rất dễ dàng làm chúng nó ngã xuống.
“Ngoài ra.” Nam nhân bổ sung với vẻ mặt vô cảm. “Ta không phải kêu ngươi đừng lộn xộn sao.”
“……”
Hắn đã nhéo nơi tê rần kia của nàng, nàng làm sao có thể nhịn xuống được chứ?
Đây là lý do hắn tùy tiện đánh người sao, nếu chuyện này được truyền ra thì nàng có thể gả chồng được không?
Tại sao hắn trông đúng lý hợp tình đến như vậy chứ?
Tang Yểu tức giận đến mức nói không nên lời, cái miệng hư này của nàng lại bắt đầu mất đi tác dụng. Nàng càng nghĩ càng ấm ức, mím môi lại bắt đầu rơi nước mắt.
Một giọt rồi lại một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ trên gương mặt trắng nõn, tóc mai ướt đẫm vẫn còn chưa khô, co người lại chen chúc ở giữa hai chân của hắn trông rất đáng thương.
Đời này nàng sẽ không nói chuyện với Tạ Uẩn nữa.
Nàng sẽ khiến cho hắn phải cảm thấy hối hận.
Nước mắt của thiếu nữ rơi lên trên quần áo của Tạ Uẩn.
Tạ Uẩn không muốn để ý đến nàng.
Nàng quả nhiên là làm từ nước.
Cách một lúc lâu, nam nhân trầm giọng mở miệng: “Đừng khóc nữa.”
Tang Yểu không để ý tới hắn, nước mắt càng chảy dữ dội hơn.
Nàng thật sự sẽ không phản ứng lại hắn nữa.
Nhưng nàng cũng không biết khuôn mặt tràn đầy nước mắt của mình trông rất quyến rũ, Tạ Uẩn cũng đột nhiên nhớ đến một chuyện không thích hợp.
Là một suy nghĩ khiến hắn cảm thấy hoang mang.
Gương mặt của nàng rất mềm mại sao?
Tạ Uẩn cũng không phải là một người thích để bản thân chịu thiệt, khi hắn cảm thấy thú vị thì hắn sẽ không cố ý kiềm chế bản thân.
Nam nhân chậm rãi giơ tay lên, bàn tay to dễ dàng nắm hai bên gương mặt của thiếu nữ, hơi dùng sức một chút. Gò má mũm mĩm tụ lại ở chính giữa, đôi môi đỏ bừng nhẹ nhàng cong lên.
Sự hoang mang của hắn rốt cuộc có đáp án.
Vào trước khi thiếu nữ sắp thẹn quá thành giận, hắn buông tay ra, ngón cái lau đi nước mắt trên mặt thiếu nữ giống như vừa rồi chỉ vì lau nước mắt giúp nàng.
Tiếp theo hắn chậm rãi nói: “Ngươi đừng khóc, ta nói cho ngươi biết nam nhân bên ngoài kia là ai.”
Miệng của Tang Yểu mím lại, nước mắt vẫn còn đang rơi.
Cách một lúc lâu, nàng không nhịn xuống được, thút tha thút thít nức nở hỏi: “Ta có quen biết người đó không?”
Tạ Uẩn ừ một tiếng.
Tang Yểu giơ tay áo lên, lau sạch nước mắt rồi ngẩng cằm nói: “Ngươi…… Ngươi nói đi.”
Vừa dứt lời, hai người ở bên ngoài đã kết thúc đợt thứ hai. Trong phòng yên tĩnh trở lại, Tang Yểu lập tức che miệng lại, ngay cả tiếng nấc cũng không dám phát ra.
Có lẽ là hai người kia cũng cảm thấy không nên ở lại chỗ này lâu lắm, sau khi làm xong thì đứng dậy mặc quần áo. Lưu luyến không rời mà chụt chụt vài cái, đóng cửa lại rồi rời đi.
Mưa ở bên ngoài tựa như cũng nhỏ đi một chút.
Tang Yểu buông tay, không muốn ở lại bên người tên nhãi Tạ Uẩn này thêm một chút nào nữa. Nàng đỡ vách tường đứng dậy, sau đó không thèm liếc mắt nhìn Tạ Uẩn một cái thì đã trực tiếp vén rèm lên đi ra ngoài.
Trong phòng tràn ngập hương vị không thể nói rõ, Tang Yểu cảm thấy buồn nôn, thiếu chút nữa là đã nôn ra rồi.
Nàng quay đầu lại, phát hiện Tạ Uẩn còn chưa đi ra ngoài.
Nam nhân này đang làm gì vậy?
Nàng quay đầu lại, vén rèm lên thì thấy hắn đứng trước mặt nàng.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Tạ Uẩn không hề để ý đến nàng, nghiêng người đi ra ngoài.
Không thể hiểu được.
Hắn đương nhiên cũng ngửi thấy được hương vị khó lòng giải thích kia, sau khi đi ra ngoài thì lập tức duỗi tay mở cửa phòng ra.