“Đổi ca, những người vừa nghỉ ngơi mau đi canh gác đi.” Bên ngoài vang lên giọng nói của Dương Chiêu. Một lúc sau, Tô Noãn nhìn thấy anh ta vén màn lều bước vào. Vừa nhìn thấy cô, trên gương mặt mệt mỏi ấy chợt nở nụ cười lưu manh: “Đã nghĩ xong chưa, hửm? Có muốn làm người của tôi không?” Khuôn mặt anh ta chỉ toàn là mệt mỏi, trong ánh mắt cũng tràn đầy lo âu, nhưng dù vậy bản thân anh ta vẫn vô cùng tự tin. Chẳng trách ngay cả khi tình hình hiện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.