Bị thị vệ lôi ra ngoài, Liễu Như Nhứ lúc này mới định thần lại, cố gắng la hét cầu xin tha, nhưng ngay lập tức bị thị vệ bịt miệng lại không thương tiếc. Nhìn thấy Liễu Như Nhứ lắc đầu khóc lóc bị lôi đi, trong lòng Tô Noãn vui vẻ huýt sáo, trên gương mặt lại mang một vẻ dịu hiền, nàng nhanh trí dựa vào lồng ngực Bạch Thừa Ý làm nũng. “Ta biết Thừa Ý tốt với ta nhất mà, đám nữ nhân đó đúng là đáng ghét… cả ngày chỉ biết vây quanh Thừa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.