"Nàng nghỉ ngơi đi, ta chợt nhớ ra còn có việc chưa xử lý, đi trước đây." Bạch Thừa Ý càng đi càng nhanh, càng đi càng bực bội... rõ ràng xung quanh rất vắng vẻ, ngay cả một người dư thừa cũng không thấy, cũng chẳng có âm thanh gì, nhưng chẳng hiểu sao hắn rất bực bội, càng lúc càng bực bội, cảm giác nghẹn một bụng khí mà không thở ra được. Đi đến ngoài cổng nội điện, hắn chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở rất nhỏ bên trong vọng ra. Hai mắt hắn đột nhiên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.