Anh đột nhiên đứng phắt dậy, đẩy chân của Tô Noãn ra, từ trên cao nhìn xuống Tô Noãn đang ngồi ở mép giường, sẵng giọng: “Nếu biết sợ thì sau này em nên ngoan hơn đi!” Tô Noãn cười thầm... có tiến bộ, không tệ, không tệ, nên cố gắng nữa nào! Cô ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy trông mong gật đầu: “Nếu em nghe lời thì anh đối xử với em tốt hơn tí được không?” La Tẫn mất tự nhiên dời tầm mắt, tiếng “ừ” nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. Tô Noãn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.