Sau khi rơi xuống, Liễu Như Nhứ gào khóc thảm thiết kêu cứu dưới gầm cầu. Mà đúng lúc này, Tô Noãn quay người lại, đôi mắt rưng rưng ánh nước đối diện với Bạch Thừa Ý, bày ra dáng vẻ uất ức nhưng lại ngang ngược không chịu khuất phục. “Nàng…” Bạch Thừa Ý vừa định mở lời lại nhìn thấy bộ dáng của nàng, hắn lập tức ngẩn người, nhưng trong vô thức đã xua tay ra lệnh cho thị vệ đi cứu Liễu Như Nhứ. Bạch Thừa Ý quay lại, hít thở sâu một hơi định lên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.