Nếu Tô Noãn vẫn không thể nhìn thấy ánh xanh lập lòe trong đôi mắt cầm thú này, vậy thì sống uổng phí rồi. Cô nhanh chóng cuộn mình trong chăn, ánh mắt mang đầy ý cảnh giác đuổi anh đi: “Sao anh còn chưa đi?” Mộ Kiêu hít thở sâu mấy lần, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác đang nhìn mình của người trên giường, anh lại cảm thấy buồn cười. Anh nhẹ nhàng bước đến, lên thẳng giường rồi ôm cô trong chiếc chăn vào lòng, qua một lúc chẳng nói...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.