Tô Noãn gật đầu, nghe thấy Chu Dương vội vàng nói: “Trước hết chúng ta mang đồ ăn và vật tư đi, rồi lấy xe, ba người chúng ta đi một xe, không thể trông cậy vào đám người Dương Chiêu…” Sau đó, anh ta hơi bất đắc dĩ nhìn Tô Noãn: “Noãn Noãn, đang lúc nguy cấp, em đừng giận dỗi Dịch Nhiên, chúng ta chạy trước rồi nói được không?” Tô Noãn rũ mắt xuống gật đầu, bấy giờ Chu Dương mới mỉm cười: “Chúng ta…” Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng súng, mặt Chu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.