“Thấy cô Tô được nhiều người sẵn lòng bảo vệ như vậy, tôi với Chu Dương cũng yên tâm rồi. Cô Tô có bản lĩnh thế chắc chắn sẽ bình yên vô sự thôi.” Triệu Dịch Nhiên cười khẽ nói, dáng vẻ trông rất thoải mái. Tô Noãn nhướng mày, cô bỗng nở nụ cười, nom như hơi ngại ngùng: “Cô nói cũng đúng đấy, dẫu sao thì có người chăm sóc, bảo vệ cho cũng rất tốt mà, không cần phải dãi gió dầm sương, cũng không cần phải chịu đói chịu khát, cảm giác ấy thật sự rất...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.