"Tại sao tao không biết còn có vật sống nào mà tao không quản được dưới vùng trời Kinh Hải này vậy?" Mộ Kiêu cười nhạo nâng chân đối mặt với tên lính phương Bắc vừa rồi còn cười toe toét giờ lại chật vật gào khóc. Người còn lại giật mình hoàn hồn, thấy đồng lõa của mình bị đánh chấn thương nặng thì sắc mặt khó coi. “Đúng là tướng bại cầm đầu lính ngu… một đám vô dụng hèn nhát hệt như Viên Trọng.” Mộ Tiêu cười khẩy nhìn mấy tên say, giơ chân bước đến, đạp...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.