Nhớ tới cái nết buồn vui thất thường thích là động tay động chân của cô, La Tẫn rũ mắt, đứng dậy, thoạt nhìn rất nghe lời đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó anh phát hiện, quả nhiên bọn họ đang ở trong nhà người khác. Một nhà ba người ngồi bên cạnh bàn, người đàn ông khuôn mặt đen nhẻm vừa nhìn là biết tính tình không tốt, người phụ nữ có vẻ xanh xao, thần thái tràn đầy cẩn trọng, ôm một cậu bé ba bốn tuổi cười với anh: “Mau ăn cơm đi.” Tầm mắt của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.