Edit : Sóc Là Ta
Xe vào đến sân nhà họ Cố, sau khi xuống xe, Kiều Tịch Hoàn cũng trực tiếp bước vào trong khu biệt thự nhưng đột nhiên Cố Tử Hàn kéo cô lại
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cố Tử Hàn Lúc này khoảng cách cả hai khuôn mặt quá gần, ánh sáng phía sau chiếu tới soi rõ từng đường nét, từng góc cạnh, thậm chí ngũ quan tuấn lãng cũng được soi rọi rõ ràng như muốn lôi kéo người khác phạm tội Cảnh đẹp động lòng người như thế nhưng không hiểu sao lại không thể khiến Kiều Tịch Hoàn nổi lên bất kỳ hứng thú nào, ngay cả dấu hiệu cho thấy tần suất tim đập nhanh hơn bình thường cũng không hề xuất hiện Nhưng ngược lại, những động tác như vô tình, như hờ hững của Cố Tử Thần hai khuôn mặt sát kề nhau, hơi thở ấm nóng phả ra lại khiến cô cảm thấy có chút hứng thú
Cô có hứng thú với anh sao? Có hứng thú đối với Cố Tử Thần sao?
À, ít ra so với Cố Tử Hàn, cô cũng còn có một chút hứng thú
Khóe miệng cô nhàn nhạt nở nụ cười, cô nhìn Cố Tử Hàn bình tĩnh nói: "Cố nhị thiếu, anh muốn làm gì?"
Đôi môi cong cớn của Cố Tử Hàn chỉ cách môi cô khoảng 001 mét chợt ngừng lại
Kiều Tịch Hoàn hơi lui về phía sau một chút, nói: "Tôi nghĩ vất vả lắm mới phân định rõ mối quan hệ giữa hai chúng ta, thế mà giờ đây Cố nhị thiếu đang muốn chuẩn bị phá tan bức tường ngăn cách này sao? Hay là anh muốn khiến tôi phải đối diện hiện thực rõ ràng này để tôi không còn bất cứ hy vọng gì nữa?"
Kiều Tịch Hoàn lúc trước sẽ không thể nói ra những lời như vậy
Kiều Tịch Hoàn lúc trước sẽ run rẩy khi anh vô tình liếc nhìn cô một cái, không thể lý trí như lúc này như vậy
"Kiều Tịch Hoàn, em đã từng nói tất cả những điều em làm chính là muốn gây sự chú ý của anh phải không?" Cố Tử Hàn hỏi cô
"Ừm" Kiều Tịch Hoàn gật đầu
Chính xác là cô đã từng nói như vậy nhưng đó cũng chỉ là lời nói dối
"Nếu như anh nói, em đã thành công thì sao?"
"Vì vậy" Kiều Tịch Hoàn vẫn bình tĩnh như cũ
"Em vẫn chưa hiểu rõ sao? Hay là chúng ta có thể thử đến với nhau với một loại thân phận khác chẳng hạn", Cố Tử Hàn nói rõ từng câu từng chữ
Anh ám chỉ điều đó quá rõ ràng còn gì
Kiều Tịch Hoàn hơi mỉm cười, nụ cười mờ ảo dưới ánh đèn chập choạng đẹp đến nỗi khiến thiên hoa loạn trụy (nghĩa gốc là ngàn hoa rơi loạn, ý nói đẹp đến nỗi khiến người khác say đắm)
Một Kiều Tịch Hoàn trong quá khứ cũng không mấy đẹp đẽ, tuy gương mặt nhìn cũng tạm ổn nhưng chung quy cũng không có nét gì đặc biệt lắm, thậm chí khiến người đối diện còn cảm thấy tầm thường không chịu được Thế nhưng vào đúng lúc này, anh lại bị một người phụ nữ trần tục như vậy mê hoặc đến thở cũng thấy khó khăn
Vào giây phút đó, Cố Tử Hàn chợt nghĩ hay là mình nên thử qua lại với người phụ nữ này thử xem
Nhưng Kiều Tịch Hoàn lại không nghĩ như vậy, cô trầm mặc một hồi không phải là đang suy nghĩ mà là đột nhiên cảm thấy vì sao một Diệp Mị tài giỏi, xinh đẹp như thế lại luôn luôn kiên trì chỉ yêu một tên đàn ông có vợ như thế này?
Cô cảm thấy có chút hơi tiếc nuối mà thôi
Cô ngước mắt nhìn Cố Tử Hàn "Anh đang chuẩn bị ly hôn sao?"
"Kiều Tịch Hoàn, em đừng được voi đòi tiên" Cố Tử Hàn sầm mặt lại
Cô được voi đòi tiên sao?
Cô vốn cho rằng đây là chuyện tất nhiên Nếu anh muốn người khác đồng ý với anh việc gì thì ít nhất anh phải nên cho người khác thấy thành ý của mình
Như vậy ý của Cố Tử Hàn là…
Cô lặng lẽ nhìn anh
"Anh có thể mua cho em một căn nhà ở bên ngoài" Cố Tử Hàn nói
Đây chẳng phải là anh ta đang muốn bao nuôi tiểu tam (ý là nhân tình hoặc vợ bé) sao?
Vậy rốt cuộc anh ta chỉ xem cô như tiểu tam mà thôi
Nhưng điều gì khiến Cố Tử Hàn có lòng tin mạnh mẽ rằng cô sẽ đồng ý? Điều gì khiến anh ta tin rằng chỉ cần một lời của anh thì cô phải xem đó như một ân huệ mà hết lòng liều lĩnh,thậm chí lao đầu vào lửa dù có bất cứ chuyện gì sẽ xảy ra?
Quả thực Kiều Tịch Hoàn lúc trước đã từng theo đuổi anh theo cách ấy nhưng còn bây giờ thì …
Cô nở nụ cười, thật sự cảm thấy có chút buồn cười
Không phải cười vì Kiều Tịch Hoàn đã từng ngớ ngẩn mà là cười vì Cố Tử Hàn tự tin đến như vậy
Cố Tử Hàn bị nụ cười có chút ma quái của Kiều Tịch Hoàn làm cho sợ hãi, nụ cười của cô như thế không giống như vui vẻ mà trái lại dường như phần lớn có ý mỉa mai Anh nhíu chặt lông mày, sắc mặt cũng khó coi "Em cười cái gì?"
"Em đang nghĩ, anh mua cho em ngôi nhà Em ở đó và phải bao lâu anh mới đến thăm một lần?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh: "Một tháng, nửa năm, một năm Nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy có chút buồn cười"
Cố Tử Hàn mím môi "Anh hứa một tháng sẽ đến thăm ít nhất một lần"
Anh ta vẫn rất mạnh miệng cơ đấy
Một tháng một lần, giống như khi hoàng thượng lập phi tử, sẽ chọn ngày đến thăm và phi tử chỉ ngồi đó chờ đợi ngày mình được hoàng thượng XXOO
"Không được" Kiều Tịch Hoàn cũng không muốn mình sẽ đi cùng Cố Tử Hàn trên con đường vòng vèo như thế
Cô cảm thấy mình cũng không cần phải đứng đây bàn điều kiện với Cố Tử Hàn Chưa nói đến việc anh đề ra những điều kiện có ý xem thường cô, thậm chí thảo ra những điều kiện có chút buồn cười mà việc quan trọng ở đây chính là cô thật sự không hiểu tại sao Cố Tử Hàn có thể nói ra những chuyện đó như là chuyện đương nhiên như thế
Mà chuyện đương nhiên này lại không khiến anh ta cảm thấy hổ thẹn, trái lại anh ta lại xem như đó là ân huệ ban phát cho cô
"Kiều Tịch Hoàn, vậy em còn muốn như thế nào nữa?" Sắc mặt Cố Tử Hàn lạnh lùng đến khó coi, dường như đó đã là hạn mức của anh rồi
"Để em chờ anh trong ngôi nhà ấy trong một tháng, chi bằng" Khoé miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên một câu, vành môi tà ác cong cớn "Để em chịu thiệt một chút, em sẽ bao nuôi anh?"
"Kiều Tịch Hoàn!" Cố Tử Hàn giận đến
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn