"Bác sỹ nói đứa bé này lớn thật nhanh" Ngôn Hân Đồng giải thích
"Vậy sao bản thân chị lại không phát hiện?"
"Chị tưởng lên cân Dù sao chị và Tử Hàn…" Ngôn Hân Đồng cắn răng, đỏ mặt đến không xong, ngượng ngùng vô cùng nói, "Tử Hàn bình thường rất bận, trong khoảng thời gian này thời gian anh chị ở chung với nhau rất ít, chị cho rằng một lần cũng sẽ không…"
"Thì ra là như vậy" Cố Tử Nhan hơi lanh lợi cười, "Không ngờ anh hai lợi hại như vậy, một kích liền trúng!"
"Khục, khục" Cố Diệu Kỳ cố ý ho khan, cắt đứt lời nói của Cố Tử Nhan
Cố Tử Nhan nghịch ngợm liếm liếm đầu lưỡi, lại không nhịn được hoà giải, "Anh hai anh đang lúc sung sức nhất, cũng không nên lạnh nhạt chị dâu hai"
"Tử Nhan" Sắc mặt Cố Tử Hàn hơi sa sầm
Cố Tử Nhan cúi đầu bới cơm
Ngôn Hân Đồng cười trêu ghẹo nói, "Cổ Nguyên còn trẻ tuổi hơn anh hai em…"
"Em biết rõ, cho nên tụi em…" Cố Tử Nhan muốn nói lại thôi
"Con đứa bé này, còn chưa lập gia đình, làm sao lại có thể nói như vậy" Tề Tuệ Phân ngắt lời con gái, cười nói
Không khí trong bữa cơm luôn luôn rất tốt
Mọi người cười cười nói nói, cũng không biết cố ý vì biểu hiện cho Cổ Nguyên nhìn, hay Ngôn Hân Đồng đột nhiên mang thai thật sự là chuyện vui trong nhà, cho nên khó được, trên bàn cơm của nhà họ Cố, ấm áp như vậy
Cơm tối xong
Người nhà họ Cố lại ngồi quanh trên ghế sa lon, ăn trái cây, trò chuyện
Cố đại thiếu gia thói quen lạnh lùng như vậy, trở về phòng
Cổ Nguyên nói gì đó bên tai Cố Tử Nhan, Cố Tử Nhan lại đột nhiên kéo Cổ Nguyên lên lầu
Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân cũng không nói thêm cái gì, vẫn mong mỏi hôn sự, liền dung túng nhiều hơn
Kiều Tịch Hoàn thấy tất cả mọi người đều đi rồi, hơn nữa tầm mắt của Tề Tuệ Phân vẫn luôn ở trên người Ngôn Hân Đồng, cũng liền vô cùng tự nhiên, rời khỏi phòng khách
Cô thật sự mệt chết đi được, không muốn hành hạ như thế, cô muốn cùng quân triền miên với cái chăn của cô
Nghĩ như vậy, đi lên lầu hai
Mới vừa đi trên hành lang, chạm mặt với Cổ Nguyên đi ra
Cô buồn bực nhìn anh, "Phải đi nhanh như vậy rồi hả?"
"Ừ" Cổ Nguyên gật đầu, "Đi lên lấy chút đồ"
Nói xong, giơ một quyển sách trên tay lên, "Tử Nhan là học sinh của cha tôi, lần trước mượn bộ sách từ chỗ cha tôi, hiện giờ để cho tôi trả lại giúp cô ấy"
"À" Kiều Tịch Hoàn gật đầu
"Em mệt lắm phải không?" Cổ Nguyên hỏi cô
"Mệt chết đi" Kiều Tịch Hoàn cũng không che giấu, ở trước mặt những người khác, cô nghĩ cô đã ngụy trang rất khéo
Nhưng không biết vì sao, cảm giác Cổ Nguyên giống như cái gì đều có thể thấy rõ
Cho dù là Hoắc Tiểu Khê trước kia, hay Kiều Tịch Hoàn hiện tại, anh dường như đều có thể nhìn thấy cảm xúc của cô
"Nghỉ ngơi sớm một chút" Cổ Nguyên nói, liền chuẩn bị rời đi
Có lẽ Cổ Nguyên đột nhiên lên lầu, đột nhiên rời đi, cũng là cố ý tự tạo cơ hội cho cô, tiện thuận theo tự nhiên trở về phòng
Người đàn ông này, luôn lặng lẽ như vậy
Lặng lẽ
Cô cắn môi, đột nhiên mở miệng, "Anh và Cố Tử Nhan lên giường sao?"
Lời nói rất thẳng thừng, khiến cả người Cổ Nguyên hơi sững sờ
Chậm rãi, anh gật đầu một cái
"Ừ"
Có đôi khi, đều sẽ vào hoàn cảnh đặc thù nào đó, xảy ra một vài chuyện, có lẽ không phải đặc biệt tình nguyện, nhưng lại cảm thấy, có thể thử một chút
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi
Không nói ra tư vị gì, nhưng khẳng định không phải tư vị vì tình yêu mà thành
Cô chỉ rất sợ, Cổ Nguyên sạch sẽ như vậy đơn thuần như vậy, uất ức bản thân mà thôi
Khóe miệng cô cười một tiếng, nhìn qua không tim không phổi như thế, "Cuối cùng kết thúc hai mươi tám năm thân xử nam của mình rồi, tôi cảm thấy chúng ta nên gọi Bối Địch cùng nhau, ăn mừng một phen"
Cổ Nguyên nhìn cô, trên mặt hình
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn