Trên người anh mặc một cái áo sơ mi trắng mới, trên mặt không có vẻ mặt dư thừa nào, vẫn là bộ dạng giống như những lần trở về trước kia, cũng vẫn không thèm ngó ngàng gì tới cô
Đôi mắt cô nhìn cổ của anh lộ ra bên ngoài
Ở cổ của anh có hai dấu vết đỏ tươi, cùng một dạng với dấu vết trên lưng trong tin nhắn mà cô nhận được, mập mờ như vậy, lại hung ác như vậy
Tiêu Dạ cởi giày ra, lướt qua bên cạnh cô
“Làm sao?” Đột nhiên Diêu Bối Địch mở miệng
Tiêu Dạ nhíu nhíu chân mày
“Cùng với Lôi Lôi” Diêu Bối Địch nói
“Ừ, làm” Tiêu Dạ gật đầu, rất thẳng thừng, nói trắng ra, không có chút ý định giải thích thêm câu nào
Tim, trống rỗng một nửa
Cảm xúc dâng lên không kịp đề phòng giống như vừa rồi
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lên ngực mình, chậm rãi hô hấp
Tiêu Dạ đã sải bước đi lên trên lầu hai
Phòng khách to như vậy, nhưng cô lại giống như một đứa trẻ bị thế giới lãng quên, sẽ không được bất cứ người nào thương hại
Cô không có tâm tình làm điểm tâm
Cô thừa nhận cô không thật sự kiên cường như tưởng tượng
Cô lái xe chạy thẳng một đường tới công ty
Cô không có công việc yêu thích gì, người bạn thân nhất là Hoắc Tiểu Khê thì đã bị chết trong một tai nạn xe cộ, Cổ Nguyên thì lại không phải là phụ nữ, thật sự là có nhiều chuyện không thể tâm sự rõ ràng với cậu ta được, đột nhiên cô cảm thấy mình thật thê thảm
Muốn tìm người nói chuyện, cũng khó như vậy
Cô dừng xe ở trước cửa nhà kho của công ty
Bây giờ vẫn còn sớm, cách giờ đi làm còn nửa tiếng nữa, nhà để xe dường như không có ai
Cô gục mặt trên tay lái xe, không có chỗ để đi, chỉ có thể như vậy, lặng lẽ chờ một chút
Lặng lẽ chờ một chút, như vậy là tốt rồi
Không biết đã trải qua bao lâu, đột nhiên có người gõ lên cửa kiếng xe
Cô ngước mắt lên, nhìn một người đàn ông đứng bên ngoài xe, cô không dấu vết xóa đi vệt nước mắt đã khô, hạ cửa xe xuống, “Ân Bân”
“Hôm nay đi Sớm thế” Ân Bân hơi nở nụ cười nhìn thấy sắc mặt của cô thì khựng lại một chút
Hình như Diêu Bối Địch không nhận ra, khóe miệng nở một nụ cười miễn cưỡng, “Ừ, ngủ dậy sớm, nên đi làm sớm một chút”
Ân Bân gật đầu
“Không phải là anh muốn đi công tác ở Tứ Xuyên sao? Sao còn chưa đi” Diêu Bối Địch nhìn như rất tùy ý hỏi
“Chín giờ rưỡi sáng thì bay, về công ty lấy một ít tài liệu sau đó lập tức chuẩn bị đi” Ân Bân nói, tầm mắt vẫn luôn tập trung vào hốc mắt sưng đỏ của cô, muốn hỏi gì nhưng lại không nói gì nữa
“À, vậy anh đi thong thả”
"Diêu Bối Địch" Đột nhiên giọng điệu của Ân Bân rất chân thành, "Có muốn đi một chuyến tới Quý Xuyên để giải sầu cùng với tôi không?”
Diêu Bối Địch nhìn anh
“Ở Tứ Xuyên có rất nhiều chỗ để chơi”
Diêu Bối Địch cắn môi, không nói gì
“Một tuần thì trở về” Ân Bân tiếp tục nói
Một tuần lễ
Một tuần lễ không phải đụng mặt nhau, cũng hay
“Còn có thể mua vé máy bay được không?” Diêu Bối Địch hỏi anh
“Có lẽ vẫn còn, nếu như bất đắc dĩ quá thì tôi sẽ đổi chuyến bay khác cùng với cô”
“Không làm chậm trễ công việc của anh chứ?”
“Yên tâm đi, sẽ không bị chậm trễ công việc của tôi” Ân Bân cười nói
Diêu Bối Địch gật đầu, "Để tôi gọi điện thoại cho ba tôi, sau đó lập tức đi Tứ Xuyên cùng với anh”
“Được”
Diêu Bối Địch nhanh chóng gọi điện thoại cho ba cô, nói là đi cùng với Ân Bân tới Tứ Xuyên có công việc, thuận tiện học hỏi buôn bán, ba cô vừa nghe thấy lập tức đồng ý, khó có khi thấy Diêu Bối Địch có lòng cầu tiến như vậy Dienx dandf Kê quyu dong
Diêu Bối Địch không thèm mang theo quần áo, liền chạy thẳng ra sân bay mua vé máy bay
Cô chưa từng điên cuồng như vậy bao giờ,
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn