Cô thật sự muốn nhìn một chút, Tiêu Dạ bị Diêu Bối Địch biến thành dáng vẻ cô vợ nhỏ, hình ảnh đó nhất định, ngàn năm một thuở!
Tâm tình như vậy coi như tốt đi ra khỏi Đỉnh Hạo Hãn, ở cửa nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Diêu Bối Khôn
Cả người Diêu Bối Khôn còn quấn băng, trên toàn khuôn mặt đều là vẻ vui sướng bừng bừng đến không xong, cậu ta chống gậy vây quanh Vũ Đại, vẻ mặt sùng bái
Kiều Tịch Hoàn cau mày, tâm tình đột nhiên có phần không sảng khoái
Thằng nhóc thúi này, từ nhỏ đến lớn không phải chỉ sùng bái Hoắc Tiểu Khê thôi sao?! Người đàn ông có mới nới cũ, quả nhiên là thứ ghét nhất!
Cô cau mày, đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ
“Chị, chị, chị còn nhớ em không?” Dáng vẻ Diêu Bối Khôi ấp úng nói, rất hưng phấn mà nói
Vũ Đại dựa vào mọt cây cột bên Đỉnh Hạo Hãn, liếc mắt nhìn Diêu Bối Khôn, trừng mắt, “Không nhớ rõ”
“Sao lại không nhớ rõ chứ? Mấy ngày trước không phải chúng ta mới gặp sao, chị lái xe, vèo một cái qua bên cạnh em rồi nghênh ngang rời đi” Diêu Bối Khôn khua tay múa chân, vẻ hưng phấn không thể nói
Vũ Đại nhíu mày một cái, có phần không nhịn được
Diêu Bối Khôn dường như không cảm thấy có gì nhiệt tình thấy người sang bắt quàng làm họ với Vũ Đại, “Không nhớ rõ thì thôi, vậy bây giờ làm quen một chút đi, em tên là Diêu Bối Khôn”
Vũ Đại nhìn cậu ta, vẻ mặt tôi cái gì cần làm quen với cậu
Diêu Bối Khôn bị Vũ Đại nhìn chăm chú đến tay chân luống cuống, hồi lâu đột nhiên nói: “Chị thu em làm đồ đệ đi”
Sau đó “Phịch” một tiếng, quỳ xuống, dập đầu
Không chỉ Vũ Đại bị giật minh, Kiều Tịch Hoàn bị giật mình, người lui tới chung quanh cũng bị giật mình
Giờ phút này giống như một cơn gió lạnh thổi qua, xẹt qua từng tiếng quạ đen kêu thảm thiết trên đỉnh đầu
Vũ Đại vốn không nhớ tới cậu nhóc đột nhiên quấn lấy cô không buông này là ai, giờ phút này đột nhiên giống như có chút ấn tượng, bệnh thần kinh trên lối đi bộ ngày đó!
Cô nhìn chung quanh một chút, đột nhiên nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn đứng cách đó không xa giống như đang xem chuyện cười, vội vàng sải bước đi về phía cô ấy, nói, “Gặp phải quỷ bệnh thần kinh, làm xong chuyện rồi chúng ta liền đi nhanh đi”
Diêu Bối Khôn quỳ trên mặt đất, hơi mờ mịt nhìn Vũ Đại
Hình như không hiểu anh đang bái sư, sao cô ấy lại tránh ra
Ánh mắt Diêu Bối Khôn nhìn về phía các cô đột nhiên dừng lại
Đó không phải là nữ thần sao?!
Cảm giác vận số hôm nay quá tốt
Đột nhiên gặp được hai người phụ nữ mình sùng bái nhất
Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn Diêu Bối Khôn quỳ dưới đất, Diêu Bối Khôn thấy nữ thần đang nhìn mình, vội vàng nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt lấy lòng
Kiều Tịch Hoàn không nhịn được lắc đầu một cái
Từ nhỏ đến lớn đã cảm thấy thằng nhóc thúi này không có một chút bình thường, bây giờ nhìn lại, dường như càng ngày càng lệch rồi
Nếu ông cụ Diêu biết được thằng nhóc này làm loạn ở bên ngoài như vậy, xem chừng sẽ giận đến phẫn nộ, đi đời nhà ma cũng nên
Kiều Tịch Hoàn mím môi, mang theo Vũ Đại rời đi
Diêu Bối Khôn quỳ trên mặt đất, liền trơ mắt nhìn “Sư phụ” và nữ thần rời đi
Lái xe vẫn tự nhiên như vậy
Anh trơ mắt nhìn họ rời đi thật lâu, mới chậm rãi đứng dậy từ dưới đất Nhặt cây gậy trên đất, từng bước đi về phía phòng bao trong Đỉnh Hạo Hãn
Đi về phía phòng bao trong cùng
Vệ sĩ nhìn Diêu Bối Khôn, trên mặt hiện lên vạch đen
Người đàn ông này cánh tay bắp chân nhỏ, công phu quấn chặt làm phiền không gì sánh kịp
Diêu Bối Khôn nhìn sắc mặt mấy vệ sĩ trước mặt cũng không nhịn được vừa
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn