Editor: Puck
Tòa nhà Cố thị
Thời gian buổi chiều
Cố Tử Hàn đi nước anh, mang theo Diệp Mị, đi rất vội vàng
Ngụy Dũng đi tới phòng làm việc của Kiều Tịch Hoàn, hai người đối mặt mà ngồi, gặp mặt nói chuyện
“Xem tin tức mới nhất xế chiều này, hình như quan hệ của em và mẹ kế em không được tốt lắm” Ngụy Dũng nói
“Ừ, từ nhỏ bà ấy đã lấn lướt cuộc sống của em, có thể khỏe mạnh lớn lên như vậy thật sự không dễ dàng” Kiều Tịch Hoàn hơi tự giễu
Khóe miệng Ngụy Dũng cười cười, “Vẫn có thể ưu tú như vậy, quả nhiên không dễ dàng”
“Ha ha” Kiều Tịch Hoàn cười cười, không nói nhiều
Kiều Tịch Hoàn trước kia bị xã hội thượng lưu châm chọc thế nào làm nhục thế nào cười nhạo thế nào?
Thôi, những thứ kia đều là chuyện cũ!
Cô bây giờ, vốn không phải là Kiều Tịch Hoàn, “Em định để anh viết tự truyện về phương diện nào của bản thân mình?” Ngụy Dũng kéo về chủ đề
“Cuộc sống và công việc” Kiều Tịch Hoàn nói, “Từ cảnh ngộ lúc nhỏ, đến bây giờ em thật vất vả lập nên thành tích Anh, bởi vì thời gian cấp bách, em liền sơ qua chút trọng điểm nói với anh Anh viết tin tức, xử lý câu từ trau chuốt như thế nào còn hơn em, toàn bộ em đều nghe theo anh”
“Được” Ngụy Dũng gật đầu
Kiều Tịch Hoàn uống một ngụm nước lọc, giọng nhàn nhạt, nói liên tục tất cả những chuyện cô trải qua
Những thứ kia đều là quá khứ đã trải qua của ‘Kiều Tịch Hoàn’
Cô có thể nói rất lạnh nhạt, nói nhẹ nhàng như vậy, cũng quả thật vốn chính là chuyện xưa của người khác
Nhưng mà Ngụy Dũng nghe tới, lại cảm thấy người phụ nữ trước mặt này, biểu hiện ra kiên cường và nghị lực kinh người Nhìn vào trong ánh mắt của cô, hơi đồng tình, càng nhiều thêm là khâm phục
Đối thoại gần một giờ, Kiều Tịch Hoàn trình bày xong quá khứ của mình, chuyện xưa lúc này
Ngụy Dũng vừa tự tay ghi chép, vừa dùng máy ghi âm, một đoạn thời gian rất dài, không đặc biệt viết tự truyện vì một người, nghiêm túc hao phí tinh thần như vậy
Kiều Tịch Hoàn nói với Ngụy Dũng, “Anh Ngụy, em biết rõ tin tức luôn cần lăng xê mới hiệu quả, cho nên mong rằng anh Ngụy có thể kịp tuần san của tuần này”
“Yên tâm đi, chuyện của em cũng là chuyện của anh Hôm nay viết bản thảo, sáng ngày mai ra bản tin tức sớm”
“Vô cùng cám ơn”
“Không cần khách khí như vậy Ngụy Dũng anh cũng không phải người không coi nghĩa khí là gì, ban đầu em có khả năng cân nhắc chu toàn cho anh như vậy, anh đã coi em là bạn bè có thể tin cậy Ở trong xã hội vật chất này, có thể tìm được một người bạn cũng không dễ dàng” Ngụy Dũng nói từng câu từng chữ Dieễn ddàn lee quiy đôn
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên cười một tiếng, “Nếu anh Ngụy đã nói thế, vậy em cũng không cần nhiều lời, em chỉ nhiều hơn một câu dài dòng, về sau anh Ngụy có chỗ nào cần em gái giúp cứ nói một tiếng bất cứ lúc nào, em gái có thể làm, tuyệt đối là vượt lửa qua sông cũng không chối từ”
“Được” Hình như Ngụy Dũng vô cùng thưởng thức khí phách của Kiều Tịch Hoàn, một mực chắc chắn
Kiều Tịch Hoàn cười, tiễn Ngụy Dũng đi
Sắc trời Thượng Hải hôm nay vẫn âm u
Phóng viên trước cửa tòa nhà Cố thị cũng sớm tốp năm tốp ba rời đi
Cô nhìn bầu trời vô cùng âm trầm, sau khi xử lý xong chuyện trước mắt tương đối chặt chẽ, một khắc cũng không thả lỏng, không biết là do những chuyện mà Kiều Tịch Hoàn đã từng trải qua lại một lần nữa rõ mồn một trước mắt như vậy khiến cho cô thật sự hơi khó chịu, nhất định là do thân thể này vô cùng nhạy cảm nhớ lại từng đau đớn quá khứ, cho nên cô tự nhiên sẽ giống như người từng bị vậy Hay là nói, vẫn còn đang nhớ tới chuyện kiếp trước của mình
Kiếp trước không biết nhìn người, bị người thân nhất của mình hại mình nhà tan cửa nát! Bằng không một đời này, sao cô có thể đi trải nghiệm tất cả khổ sở của người khác mà không phải thuộc về mình?! Sao cô cần phải chịu đựng khổ sở của người khác mà không phải của mình?!
Cô cười lạnh
Tề Lăng Phong
Tề Lăng Phong
Lần này, lại để cho anh diễu võ giương oai một lần
Nhưng anh nhớ, anh có thể có khả năng lấy được đều do tôi bố thí, chỉ có điều, tôi tạm thời bố thí cho anh mà thôi!
Điện thoại đột nhiên vang lên
Tròng mắt cô khẽ chuyển, hít thở sâu một hơi, nhận điện thoại
“Bối Địch” Giọng nói thật bình tĩnh
“Kiều Tịch Hoàn, cô làm sao vậy?” Hình như Diêu Bối Địch đang quan tâm cô
“Có lòng rảnh rỗi quan tâm tôi như vậy, còn không bằng quan tâm bản thân mình một chút, lúc nào ly hôn với Tiêu Dạ” Kiều Tịch Hoàn trở lại ghế làm việc, nói không hề để ý
Cô không thích tuyệt hảo gì đó, rất lâu cũng không quá bằng lòng chuyện để người khác tiếp xúc sâu trong nội tâm của cô, nhìn qua người dũng cảm như thế, cũng sẽ có lúc yếu ớt, không có cảm giác an toàn
“Cô người này sao không
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn