Bóng đêm yên tĩnh, trăng non treo cao, sóng biển lên xuống dập dềnh đập trên bờ cát, ướt chân người nào đó Gió đêm mùa hè khẽ phất, mang theo mùi tanh đặc biệt của nước biển, dinh dính ẩm ướt đánh vào trên mặt, bầu trời và mặt biển cách xa tạo thành một đường thị giác rộng lớn, duy mỹ như vẽ
Trong cảnh đẹp rộng lớn như vậy, hai thân thể dán chặt, môi lưỡi dây dưa, trong hơi thở truyền đến tiếng hô hấp nặng nề, giống như hôn môi cá, tách ra, rồi lại dán chặt chung một chỗ
Bóng đêm sâu hơn
Chung quanh càng ngày càng trở nên yên tĩnh
Thật lâu thật lâu
Không biết là ai đột nhiên buông ai ra, dưới ánh trăng sáng nhàn nhạt, hai người đỏ ửng mặt, trong mắt say lòng người, hiện lên dục vọng không hề che giấu, nhưng một khắc kia, hình như đang né tránh điều gì, cả hai đều chỉ lẳng lặng thở
Cố Tử Thần ngồi trên xe lăn, tròng mắt nhìn lên khoảng trời
Kiều Tịch Hoàn ngồi chồm hổm trên bờ cát, ôm hai chân trắng nõn của mình, sóng biển có lúc sẽ lướt qua đầu ngón chân của cô, ẩm ướt, hơi nhột
Hô hấp từ từ khôi phục vững vàng trong sóng biển
Kiều Tịch Hoàn ngước mắt, quay đầu, nhìn Cố Tử Thần cao cao tại thượng ngồi bên người cô
Luôn cảm thấy, Cố Tử Thần thích hợp với độ cao như vậy, không thích hợp ngồi trên xe lăn, làm cho người ta cúi mắt xuống
Cô nói, “Đói bụng chưa?”
Cố Tử Thần nhìn cô, “Ừ”
“Ăn cơm tối thôi” Kiều Tịch Hoàn đề nghị
Cố Tử Thần khẽ gật đầu
Kiều Tịch Hoàn đứng lên cầm giày cao gót của mình, rất tự nhiên đưa cho Cố Tử Thần, “Cầm giúp em, em đẩy anh”
Cố Tử Thần nhận lấy, xách theo giày cao gót của cô
Hai người đi trên bờ cát, đi về phía đường cái bên bờ
Càng ngày càng chung đụng hài hòa, có lẽ vào một ngày nào đó, biến thành lịch sử
Cố Tử Thần mím môi, hai người cũng trở nên vô cùng yên tĩnh
Giống như đều sợ chạm vào nơi sâu nhất của đối phương, tránh né, như vậy sẽ không dễ bị thương
Trở lại trên xe con, Kiều Tịch Hoàn phủi hạt cát trên người, ngồi bên cạnh Cố Tử Thần
Xe một đường đến nơi, một gian nhà hàng tây thượng đẳng mà Kiều Tịch Hoàn rất thích ăn
Hai người chọn một góc tương đối yên tĩnh, chọn món ăn, sau đó hai bên lẳng lặng ăn thịt bò bít tết
“Cố Tử Thần” Kiều Tịch Hoàn lấp đầy bụng mình xong, lau môi miệng, ngước mắt nhìn anh
Cố Tử Thần vẫn tao nhã ăn thịt bò bít tết, đầu chân mày đẹp khẽ nâng một chút, ý bảo cô nói tiếp
“Anh cảm thấy em đối với Ngôn Hân Đồng như vậy, có thể quá phận không?”
“Sẽ không” Lời ít mà ý nhiều
Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhìn cảnh đêm ánh đèn sáng chói trên đường Thượng Hải, sâu kín nói, “Luôn cảm thấy lòng mình quá độc ác”
Tay Cố Tử Thần đang cắt thịt bò bít tết khựng lại một chú, chậm rãi, giọng nói vẫn như cũ hơi lạnh lùng nói, “Tôi cảm thấy thật hoàn hảo”
Kiều Tịch Hoàn quay đầu, hơi kinh ngạc nhìn Cố Tử Thần
Cố Tử Thần hình như cảm nhận được tầm mắt của Kiều Tịch Hoàn, ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, Cố Tử Thần dùng giọng nói thật bình tĩnh, “Tôi cảm thấy thật hoàn hảo”
Kiều Tịch Hoàn bỗng nhiên nở nụ cười, “Ý của anh là em có thể tiếp tục?”
Cố Tử Thần cúi thấp đầu ăn thịt bò bít tết
Ý tứ của anh chính là, có thể tệ hại hơn
Hai người vốn có chút lúng túng hoặc là chảy xuôi không khí đè nén nào đó không nói ra được, giờ phút này hình như chậm rãi hóa giải, sau khi ăn cơm tối xong, hai người trở lại biệt thự nhà họ Cố
Đi vào phòng khách, Tề Tuệ Phân vẫn còn ở đó, nhìn dáng dấp là đặc biệt chờ bọn họ
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, cung kính gọi Tề Tuệ Phân, “Mẹ”
“Hoàn Hoàn, mẹ có chuyện muốn nói với con, Tử Thần, con trở về phòng trước” Tề Tuệ Phân kêu
Cố Tử Thần mím môi, đẩy xe lăn rời đi
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn