Cô cũng không có ý kiến, dù sao khi đi học, cô có rất nhiều cử động khác thường khiến thầy trò toàn trường đều cảm thấy tập mãi thành thói quen
Ngược lại là Cổ Nguyên, mỗi khi cô bị đuổi ra khỏi lớp học, anh đều cố ý đổi sang ngồi ở bên cửa sổ phòng học, nhìn cô đứng bên ngoài phòng học, không có chuyện gì đá vách tường
Cổ Nguyên còn từng cố gắng bổ túc giúp cô
Cổ Nguyên học lịch sử rất tốt, không biết có phải do trong nhà kinh doanh đồ cổ hay không, cha mẹ lại là giảng viên đại học, chuyên nghiên cứu văn học cổ này, trong nhà nồng đậm hơi thở văn học khiến cho anh trong vô tình bị tiêm nhiễm, rất nhiều khi đều cảm thấy, Cổ Nguyên chính là từ trong sách cổ đi ra, hào hoa phong nhã, tao nhã lịch sự
Thật ra thì cho đến bây giờ, cô đều không hiểu, một người con trai yên tĩnh sạch sẽ như vậy đơn thuần như vậy nội liễm như vậy, sao lại thích cô một đứa chỉ thích cãi nhau không yên phận, giống như một đứa con hoang nhặt được ra từ bãi rác!
Khóe miệng cô bỗng nhiên cười một tiếng
Cười đến, hơi cô đơn
Một khắc kia, cô đột nhiên nghĩ đến Cổ Nguyên và Cố Tử Nhan…
Cô không thích Cổ Nguyên, không có tình yêu
Đối với khổ sở của Cổ Nguyên, cô có lúc cũng không tim không phổi làm như không thấy
Nhưng mà
Cô mím môi, vẫn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, nhìn sắc trời chiều nồng đậm dần trở nên ảm đạm
Tròng mắt khẽ nhúc nhích, cô lấy điện thoại di động ra, gọi, “Cổ Nguyên”
“Ừ” Bên kia truyền đến giọng phái nam quen thuộc, nghe giống như giọng nhàn nhạt
“Đang làm gì?”
“Tan việc về nhà”
“Không phải nói muốn ăn mừng sao? Hiện giờ được không?”
Bên kia do dự một chút, rất nhanh đáp lại, “Được, ở đâu?”
“Đều có thể”
“Vậy đi Khê Thủy Nhân Gia đi, tôi gọi món, cùng Bối Địch sao?”
“Tôi gọi điện thoại cho cô ấy”
“Ừ”
Nói xong, bên kia cúp máy
Kiều Tịch Hoàn mím môi, bên tai hình như còn vang vọng âm thanh nhẹ nhàng của Cổ Nguyên, lời nói không hề có giọng điệu, cô khẽ điều chỉnh cảm xúc của mình, cầm điện thoại di động lên gọi cho Diêu Bối Địch, “Đã nói ăn mừng lần đầu tiên cho Cổ Nguyên, bây giờ bà đang ở đâu?”
“Tôi ở…” Diêu Bối Địch đột nhiên dừng lại một chút, hình như không biết giải thích làm sao, cô lại nói, “Bà nói thẳng chỗ”
“Khê Thủy Nhân Gia, hiện giờ Cổ Nguyên đã gọi món, tôi nhiều nhất mười phút, bà bao lâu”
“Không hơn nửa giờ”
“Được, chờ bà”
“Ừ” Diêu Bối Địch cúp điện thoại
Cô đảo mắt, nhìn Tiêu Dạ vẫn nằm úp sấp trên giường trong phòng, có phần không nhịn được
Thân thể Tiêu Dạ khôi phục coi như rất nhanh, vết thương roi đánh nghiêm trọng như thế, cẩn thận một chút, có thể đổi lại phương thức ngủ, không cần vẫn nằm như vậy
“Tiêu Dạ, em đi ra ngoài một chuyến” Diêu Bối Địch nói
Tiêu Dạ đảo mắt nhìn cô
“Kiều Tịch Hoàn hẹn em ăn cơm” Diêu Bối Địch giải thích
Sắc mặt Tiêu Dạ không phải đặc biệt tốt, nhưng cũng không đặc biệt tệ
Diêu Bối Địch thật ra cũng không hiểu, nét mặt hiện giờ của anh là đồng ý hay không đồng ý
Cô cắn môi, tiếp tục nói, “Em sẽ cố hết sức về sớm chút”
Tiêu Dạ quay đầu, không đặt tầm mắt trên người cô, giọng điệu lạnh lùng nói, “Kiều Tịch Hoàn nợ tôi hai mươi vạn tiền phí vệ sĩ, giúp tôi thúc giục nợ nần một chút”
“…” Diêu Bối Địch nhìn chằm chằm vào anh
“Tôi không thích người khác thiếu tiền của tôi!” Tiêu Dạ vẫn lạnh lùng nói
Diêu Bối Địch xấu hổ
Có lúc tiếp xúc lâu với Tiêu Dạ, cũng sẽ phát hiện một chút, một chút rất nhỏ bé, hành động ngây thơ
“Buổi tối anh nhớ ăn cơm, nếu như không thích người giúp việc cho ăn, liền tự mình ăn” Diêu Bối Địch tự nhiên nói
Sắc mặt Tiêu Dạ khựng lại một chút
Diêu Bối Địch hình như cảm thấy mình có phải rất tự nhiên không, rất tự nhiên bại lộ ý đồ Tiêu Dạ hết sức che giấu không muốn tự ăn cơm, khóe miệng cô cười một tiếng, cầm giỏ xách lên, khom lưng ấn lên trán anh một nụ hôn, đôi môi đến gần lỗ tai anh, nhẹ giọng nói: “Đừng đói bụng mình”
Giọng nói như vậy, rõ ràng mập mờ đến không xong
Thân thể Tiêu Dạ căng thẳng
Diêu Bối Địch cười cười, mở cửa phòng rời đi
Cô đi xuống lầu, ở phòng khách đụng phải ông cụ Tiêu
Ông cụ Tiêu nhíu mày một cái, “Giờ ăn cơm, con đi đâu vậy?”
“Bạn có hẹn, con đi ra ngoài lập tức trở lại” Diêu Bối Địch giải thích
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn