Bóng đêm tối nay vừa đúng, ánh trăng sáng mượn ánh sáng đèn đường, tôn dáng vẻ lạnh lùng của anh lên, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy trong một chớp mắt như vậy, Cố Tử Thần đẹp trai đến trời đất quay cuồng, cho dù Cố Tử Hàn có dáng ngoài giống Cố Tử Thần như đúc, cho dù Cố Tử Thần chỉ ngồi trên xe lăn, một khắc kia Cố Tử Thần, lại dường như đẹp trai hơn Cố Tử Hàn mấy trăm lần, không, không chỉ mấy trăm lần, là vốn không có cách nào so sánh
Cố Tử Hàn trầm mặc một lúc ở cửa ra vào, nhìn chằm chằm vào Cố Tử Thần, một hồi lâu, anh nâng bước chân vững vàng, sải bước rời đi
Đột nhiên, trong không khí yên tĩnh như thế, cũng chỉ có Cố Tử Thần và Kiều Tịch Hoàn
Bởi vì tác dụng của rượu mà cả người Kiều Tịch Hoàn hơi choáng váng, cô lẳng lặng nhìn dáng vẻ Cố Tử Thần, đột nhiên sau đó lẳng lặng nở nụ cười, nụ cười nơi khóe miệng rất rõ ràng, càng ngày càng rõ ràng
Cố Tử Thần nhướng mày
“Em đột nhiên phát hiện, thì ra anh cũng có một mặt đáng yêu” Kiều Tịch Hoàn nói
Cố Tử Thần nhíu mày rất chặt, “Sau này tự biết một chút”
“Tự biết như thế nào?” Kiều Tịch Hoàn nhìn anh, ánh mắt thật sự không biết nói gì nhìn anh
Cố Tử Thần lại không nói lời nào nữa
Người đàn ông khó chịu này
Kiều Tịch Hoàn cất bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó đứng trước mặt Cố Tử Thần, cả người giống như mềm nhũn dựa vào xe lăn của anh, rất nỗ lực ngẩng đầu nhìn anh, nũng nịu nói, “Em trai của anh thật xấu, anh phải giúp em với” d1en d4nl 3q21y d0n
Tròng mắt Cố Tử Thần đảo một cái, vốn không đặt ánh mắt ở trên người cô, anh lạnh lùng nói, “Cô đã biết, thì không nên đi trêu chọc”
“Nhưng mà, không có cách nào không trêu chọc, em còn có rất nhiều, rất nhiều việc muốn làm” Kiều Tịch Hoàn nói tiếp
Cố Tử Thần mím môi
“Về sau anh phải giúp em với, được không?” Kiều Tịch Hoàn hỏi anh
Cố Tử Thần trầm mặc
“Anh là người xấu” Kiều Tịch Hoàn đứng lên, tay nhỏ bé đấm lên lồng ngực anh, “Em là bà xã của anh, anh làm đàn ông, không phải nên giúp em sao?”
“Không phải cô đủ lớn mạnh sao?” Cố Tử Thần cười lạnh trào phúng
“Em nào có lớn mạnh?” Kiều Tịch Hoàn chớp mắt, “Ngược lại ngực rất lớn mạnh”
Đôi tay còn cố ý nâng chỗ “Lớn mạnh” của mình lên, tỏ vẻ, thật sự có hàng họ!
Sắc mặt Cố Tử Thần lập tức tối sầm
Nói chuyện với người phụ nữ này, vĩnh viễn đều không có cách nào nói đến điểm chính
Kiều Tịch Hoàn nhìn sắc mặt của Cố Tử Thần, tự nhiên cười khanh khách
Cố Tử Thần cảm thấy không có cách nào yên ổn nói chuyện tiếp với người phụ nữ này, lăn xe lăn chuẩn bị rời đi, cảm giác đột nhiên có một bóng dáng mảnh khảnh chợt ngồi lên đùi anh, cánh tay ôm chặt lấy cổ anh, thân thể tự nhiên dựa vào trong ngực anh, trong miệng thì thầm, “Cố Tử Thần, em mệt mỏi, anh ôm em về đi”
Cố Tử Thần khép hờ mắt nhìn người phụ nữ nằm trong ngực anh
Giờ phút này Kiều Tịch Hoàn nhắm mắt lại, nhìn qua có dáng vẻ vô cùng khôn khéo
Cố Tử Thần khựng lại hai giây như vậy, lăn xe lăn đi vào
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cười đến rất rực rỡ, mặt của cô không nhịn được nhích lại gần lồng ngực của Cố Tử Thần, giống như mèo con, cử động vô cùng thân mật
Cố Tử Thần tỏ vẻ bình tĩnh đi vào
Giọng Kiều Tịch Hoàn dần giương giương tự đắc nói, “Cố Tử Thần, anh đừng vứt bỏ em…”
Vứt bỏ?!
Cố Tử Thần hơi nhếch môi
“Rất sợ, bị vứt bỏ”
Rất sợ, bị người mà mình cảm thấy quan trọng, vứt bỏ
Sáng sớm hôm sau
Kiều Tịch Hoàn liền hỏng mất
Đầu đau nhức
Cô ngồi ở trên giường, không ngừng kéo tóc mình, cả cái đầu giống như muốn nổ tung, cực kỳ rối loạn
Cố Tử Thần từ trong toilet rửa mặt đi ra ngoài, nhìn vẻ mặt như “Long trời lở đất của Kiều Tịch Hoàn
Say rượu, đáng đời
Cố Tử Thần rất bình tĩnh đẩy xe lăn ra cửa
Kiều Tịch Hoàn vừa ngẩng đầu, cứ nhìn bóng lưng rời đi vô cùng tự nhiên của Cố Tử Thần
Người đàn ông
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn