Editor: Puck
“Vậy cũng không nên đoán” Kiều Tịch Hoàn tựa vào chỗ ngồi sau xe hơi, rất thả lỏng để cho mình nhắm mắt lại, dưỡng thần
Xe một đường tới nơi
Kiều Tịch Hoàn đi vào trại tạm giam, sau đó ở sảnh gặp mặt chờ Dụ Tĩnh
Khi Dụ Tĩnh vừa ra, đầu tiên nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn, liền hận không thể nhào tới cào nát mặt cô ta, bị canh ngục hung hãn ngăn trở, cường thế áp bức trên ghế trước mặt, uy hiếp nói, “Yên tĩnh một chút!”
Dụ Tĩnh bị canh ngục quát như vậy, cũng không còn dám gây chuyện
Canh ngục nhìn Dụ Tĩnh đã bình tĩnh lại, mới thả bà ta ra, đi về phía trước, vừa nhìn chằm chằm hai người đang nói chuyện với nhau
“Mày tới đây làm gì?” Giọng điệu của Dụ Tĩnh lạnh đến dọa người
“Đương nhiên là đến để nhìn chuyện cười, nếu không bà cảm thấy, tôi còn có thể có cảm tình với bà sao?” Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng cười một tiếng
Dụ Tĩnh hung hăng siết quả đấm, hận không thể giết người
“Trước kia khi bắt nạt tôi như vậy, có nghĩ tới không, có một ngày tôi sẽ bắt nạt lại như vậy!”
Dụ Tĩnh tức đến phát run, “Mày xử oan tao, cuối cùng có một ngày tao sẽ kiện mày ra tòa, Kiều Tịch Hoàn mày chờ đó cho tao”
“Oan uổng?” Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn căng thẳng, “Vậy khi bà đã từng xử oan tôi? Dụ Tĩnh, đây gọi là ăn miếng trả miếng, để cho bà tự trải nghiệm cảm nhận này, không phải rất tốt sao?”
“Mày!” Dụ Tĩnh hận không thể giết chết Kiều Tịch Hoàn
“Chỉ có điều ngược lại, từ khi xảy ra chuyện cho tới bây giờ, xin hỏi con gái ruột thịt Dụ Lạc Vi của bà đang ở đâu?” Kiều Tịch Hoàn hỏi bà ta, giọng điệu rõ ràng nhẹ nhàng nhàn nhạt, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng chói tai
Dụ Tĩnh đột nhiên trầm mặc
“Ở một góc người không biết len lén khóc thút thít, hay đang trốn ở trong góc không ai biết tránh đối mặt với truyền thông, hay là, vốn không muốn nhận các người nữa?” Kiều Tịch Hoàn tiếp tục châm chọc
“Vi Vi không phải người như thế, mày đừng nói lung tung, là tao để cho con bé không nên xuất hiện trong khoảng thời gian này đấy!” Dụ Lạc Vi lớn tiếng phản bác
Nói đến con gái của mình, lại bao che như thế
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, “Chỉ hy vọng như thế”
“Kiều Tịch Hoàn, mày tạm thời diễu võ giương oai trước mặt tao, điểm này tính là gì, không phải chỉ ngồi tù hai năm thôi sao, tao vốn không sợ!” Dụ Tĩnh hung hăng nói
“Không sợ sao?” Kiều Tịch Hoàn đứng lên, không chút để ý nói, “Quả thật, cái này cũng chưa tính là gì! Dụ Tĩnh, khi bà chân chính bị đưa vào trong tù bà mới biết được, tôi rốt cuộc là ai?! Tôi có khả năng bao lớn?! Khi đó, bà mới có tư cách nói, bà rốt cuộc có sợ hay không?!”
“Mày có ý gì?!” Dụ Tĩnh nhìn bóng lưng xoay đi của Kiều Tịch Hoàn, liền vội vàng hỏi
Thân thể Kiều Tịch Hoàn dừng lại một chút, “Sau này bà sẽ biết là ý gì rồi”
Nói xong, sải bước rời đi
Cô ở lại trong tù khoảng thời gian đó cũng không phải ở không
Cô đi ra trại tạm giam, ngồi trên xe Vũ Đại, khóe miệng cười nói, “Đi nhà tù, chúng ta đi xem mấy người bạn cũ lâu năm một chút”
“Ai?” Vũ Đại hơi không rõ
“Cô nói đi?” Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên
Vũ Đại sửng sốt một giây, trong nháy mắt hiểu ra
Cô nổ máy xe, chạy về phía nhà tù
Hai người đi về phía nhân viên canh ngục, còn là nhân viên canh ngục hồi đó làm thủ tục cho bọn họ, khi nhìn bọn họ còn nhiệt tình chào hỏi chút, cười nói, có rất ít người sau khi rời khỏi nơi đây, còn trở về như vậy
Kiều Tịch Hoàn và Vũ Đại chỉ cười nhạt
Hai người đi về phía sảnh gặp mặt, gặp được người bạn cũ lâu năm của bọn họ
Một nữ tù nhân cắt tóc húi cua như kiểu đàn ông, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, tùy tùy tiện tiện ngồi trước mặt bọn họ
Cho dù là bất kỳ một nhà tù nào, bên trong đều có một tên đứng đầu, trợ giúp cảnh sất quản lý tốt trật tự nhà tù, người này bình thường có khả năng tương đối lớn, cũng có thể nhận được đối xử đặc biệt của cảnh sát, rất nhiều khi chỉ cần không xảy ra mạng người, người này có thể làm gì thì làm ở trong tù
Mà người phụ nữ trước mắt này, đơn giản chính là người đứng đầu ở
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn